Bọn họ vừa đảo mắt nhìn qua, đã thấy trong tầng mây trắng dần dần lộ ra một thân thể khổng lồ...
"Rồng!!!"
Trời ạ, là cự long! Chẳng lẽ loài sinh vật này thật sự tồn tại?
Đừng nói khách khứa, ngay cả người Mộ gia cũng ngây ngốc, nhiều hơn là kinh sợ, dù sao bọn họ còn chưa rõ đối phương là bạn hay địch...
Trên không trung, bạch long cúi đầu, đảo mắt một lượt, sau đó ngừng lại trên người Mộ Tranh.
Trên người gia hỏa này có hơi thở của chủ nhân, hẳn là bọn họ biết chủ nhân đang ở đâu...
"Uy, lão gia hỏa, chủ nhân ta đang ở đâu?"
"Chủ nhân ngươi?" Mộ Tranh sửng sốt, "Không biết chủ nhân ngươi là..."
"Chủ nhân ta chính là Mộ Như Nguyệt, ta nghe nói nàng và chủ công lại muốn thành thân, cho nên ta lập tức chạy đến đây..."
Sắc mặt Mộ Tranh cứng đờ, ngổn ngang trong gió.
Con cự long này lại là người hầu của Nguyệt Nhi? Từ khi nào nàng trở nên lợi hại như vậy, có thể hàng phục cự long?
Phải biết rằng, người Trung Hoa là con cháu của rồng, cho nên đối với người Trung Hoa rồng là một tồn tại rất cường đại, vậy mà nàng còn có thể hàng phục rồng, làm sao hắn không khiếp sợ chứ?
Nhưng sau khiếp sợ chính là mừng như điên, như vậy địa vị của Mộ gia ở Trung Hoa càng được đảm bảo, không còn ai có thể khinh thường Mộ gia nữa...
"Vừa rồi ta nghe lầm sao?"
"Không, ngươi không nghe lầm đâu, ta cũng nghe rõ, cự long kia xưng Mộ Như Nguyệt là chủ nhân, này... chuyện này đúng là rợn cả người!"
Tất cả quan khách đều hít sâu một hơi, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mộ Tranh, trong suy nghĩ của bọn họ, hiện tại Mộ Tranh hoàn toàn là một bảo bối, nếu có thể kết giao với hắn, địa vị của bọn họ sẽ mạnh hơn trước rất nhiều...
"Mộ gia chủ..."
Trong lúc Mộ Tranh còn đang sững sờ, một thanh âm nũng nịu truyền đến làm hắn sợ đến mức nổi da gà, quay đầu nhìn về phía mỹ phụ ăn mặc hở hang bên cạnh.
Mỹ phụ không hề rụt rè ném cho Mộ Tranh một cái mị nhãn, thân thể nghiêng về phía hắn: "Mộ gia chủ, ngươi còn nhớ ta không, ta là Liễu Diệp của Liễu gia a, ta ái mộ ngươi đã lâu rồi, ta nguyện ý làm tục huyền* cho ngươi, ý Mộ gia chủ thế nào..."
*Tục huyền: nghĩa là nối lại dây đàn. Người xưa thường ví duyên vợ chồng là duyên cầm sắt, vốn là đàn cầm (tiền thân của đàn tỳ bà) và đàn sắt (tiền thân của đàn tranh) hay được đánh chung với nhau. Nên sau khi người vợ qua đời, người xưa thường gọi là đoạn huyền, và tục huyền được dùng để chỉ việc người chồng góa vợ bước thêm bước nữa.
Thấy thân thể Liễu Diệp sắp ngã vào người mình, Mộ Tranh vội vàng lui về sau mấy bước, thân thể mềm mại kia lập tức ngã trên mặt đất.
"Ai yêu!" Mỹ phụ nũng nịu hô một tiếng, vẫn không buồn bực mà vươn tay về phía Mộ Tranh, "Mộ gia chủ, có thể đỡ ta một chút không?"
Giọng điệu kiều mị kia làm toàn thân Mộ Tranh phát rét, hung tợn trừng mắt mỹ phụ kia: "Cút!!!"
"Mộ gia chủ đúng là nhẫn tâm", mỹ phụ lại vứt cho hắn thêm cái mị nhãn nữa, yêu kiều nói, "Bất quá nếu Mộ gia chủ có yêu cầu, đừng quên nói với ta một tiếng, cho dù không thể trở thành tục huyền cho Mộ gia chủ, ta cũng nguyện ý phân ưu giải hạn cho Mộ gia chủ a, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến."
Những người khác thấy Liễu gia chiếm tiên cơ, cũng không cam lòng yếu thế đem nữ tử nhà mình cho hắn, đương nhiên, Mộ Hạo Thiên là cháu trai duy nhất của Mộ gia, bên cạnh hắn vây quanh tầng tầng lớp lớp oanh oanh yến yến, tận lực muốn làm nữ nhân của hắn...
Mộ Hạo Thiên đã khi nào gặp trường hợp như vậy, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đè nén sự ghê tởm trong lòng, từ trong đám người thoát ra, bước nhanh đến bên cạnh Hồng Anh.
Hồng Anh cười cười, thân thiện nói: "Mộ công tử thật được hoan nghênh, nhiều nữ tử vây quanh ngươi như vậy."