Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 961: Một nhà đoàn tụ (2)




Tử Dự bị dọa sợ trợn tròn mắt, thân thể run rẩy không ngừng.

Đây... đây thật sự là người Tử gia...

Tuy hắn không nhận ra đôi nam nữ phía trước, nhưng đã may mắn từng gặp Tử Phong trưởng lão, có thể được hắn dùng lễ đối đãi như thế, thân phận hai người kia nhất định không thấp...

"Tử Phong", Nhan Nhược Khê chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Tử Phong, "Tử Dự là ai? Ngươi quen à?"

Tử Phong lắc đầu, nhìn nam nhân bị Dạ Vô Trần đạp dưới chân, nghiêm túc nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám giả mạo người Tử gia chỉ có con đường chết!"

Lúc này, Dạ Vô Trần đã thu chân lại, Tử Dự vội vàng chạy như bay về phía Tử Phong.

Nhìn một màn này, Hạ Minh cười lạnh, trong suy nghĩ của hắn, nhất định là lời nói của lão nhân kia đã chọc giận Tử Dự, cho nên Tử Dự mới quyết định ra tay với hắn.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp, nụ cười trên mặt Hạ Minh cứng đờ...

Tử Dự đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tử Phong, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: "Tử Phong trưởng lão, ta không có quan hệ gì với Hạ gia, không có bất cứ quan hệ gì cả, ngươi nhất định phải tin ta a."

Vẻ mặt đắc ý của Hạ Lộ Lộ đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt không dám tin nhìn Tử Dự, vội vàng bịt chặt miệng mới không kinh hô ra tiếng...

Này... này rốt cuộc là thế nào?

Không chỉ người Hạ gia, cả đám người đến tham dự hôn lễ cũng ngây ngẩn, hiển nhiên không rõ đây lại là vở diễn gì nữa...

"Ngươi là ai?" Tử Phong cau mày, lạnh giọng hỏi.

Tử Dự nịnh nọt nói: "Tử Phong trưởng lão, ta đã từng gặp ngươi rồi, nhưng mà Tử gia quá lớn nên ngươi quên mất ta, ta là cháu trai của Tử Lâm a."

"Tử Lâm?" hai hàng lông mày của Tử Phong giãn ra, "Ngươi nói Tử Lâm quét rác ở ngoại viện?"

"Đúng vậy, hắn chính là ông nội ta. Tử Phong trưởng lão, ta thật sự là người Tử gia, ta không có giả mạo..."

Sắc mặt Hạ Minh trắng bệch, nắm đấm run rẩy kịch liệt.

Hắn không thể tin được, bọn họ thật sự là người Tử gia, còn Tử Dự mà hắn coi như con rể vàng kia lại là... là cháu trai của một tên quét rác ở Tử gia?

Đả kích từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục làm Hạ Minh lảo đảo vài cái, hít sâu một hơi, trong lòng lại bi ai tột độ, nỗi sợ hãi dần dần cắn nuốt trái tim hắn....

"Tử Dự, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hạ Lộ Lộ cắn chặt môi, không dám tin nhìn Tử Dự quỳ rạp trước mặt Tử Phong cầu xin tha thứ, sắc mặt trắng như giấy....

"Ngươi câm miệng cho ta!" Tử Dự hung hăng trừng mắt Hạ Lộ Lộ, tuyệt tình nói, "Ngươi cho rằng ta thật sự coi trọng ngươi sao, ngươi bất quá chỉ là một tiện nhân ai cũng có thể lấy làm chồng thôi! Ta và Hạ gia các ngươi không có một cọng lông quan hệ gì, đừng liên lụy tới ta!"

Ánh mắt Hạ Lộ Lộ bi thống, so với việc Tử Dự vũ nhục nàng, nàng càng hận mình không có mắt, coi cháu trai của một hạ nhân như trân bảo...

Ai mà ngờ được Tử Dự giả trang giống đến thế, phong thái quý công tử kia hoàn toàn không phải loại khí chất mà cháu trai một hạ nhân có thể có được...

Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt và vợ chồng Tử gia đều không nói chuyện, bầu không khí cực kì im ắng, khung cảnh hiện tại bất động tựa như một bức ảnh....

Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, thật lâu sau mới nói: "Vô Trần, đây là kinh hỉ mà chàng nói sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.