Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 870: Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch mất tích (7)




"Tiện tì đáng chết!"

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng lại dâng trào lửa giận.

"Hay cho kế sách một hòn đá ném hai con chim", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nàng không những đổ hết tội lên đầu Duy gia mà còn mượn cớ này để đoạt vị trí thiếu chủ của ngươi, cữu cữu, chuyện ma thú của ta mất tích hẳn là có liên quan đến Thiên Ma Môn, cho nên bây giờ không thể rút dây động rừng, nếu không, chỉ sợ bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều."

Đậu Tịnh Quân áy náy cúi đầu nói: "Vừa rồi ta quá xúc động..."

Nếu vì sự xúc động của hắn mà hai ma thú kia gặp nguy hiểm, cữu cữu như hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp Mộ Như Nguyệt nữa!

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng sầu lo, không biết Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì...

"Vô Trần, chúng ta ở lại đây một thời gian đi!" Mộ Như Nguyệt ngước mắt, lạnh giọng nói: "Bằng không, chỉ sợ những người đó còn sẽ động thủ với cữu cữu, ta không yên tâm."

"Được." Dạ Vô Trần nhẹ nhàng ôm bả vai nàng, cười sủng nịnh.

Vì là ân nhân cứu mạng Đậu Tịnh Quân nên Đậu Lâm sảng khoái để bọn họ ở lại Đậu gia, hơn nữa còn cố ý an bài phòng của bọn họ ngay bên cạnh phòng Đậu Tịnh Quân.

Như vậy cũng hợp ý Mộ Như Nguyệt, nàng có thể âm thầm che chở cữu cữu...

Hôm nay, hai người mới đi ra khỏi phòng đã thấy mọi người vây quanh một thiếu nữ đang đi về hướng này. Thiếu nữ kia không coi là tuyệt sắc, chỉ trắng trẻo hơn người bình thường một chút, vẻ mặt lại vênh váo tự đắc.

Bởi vì hai người đã sớm tìm hiểu rõ toàn bộ Đậu gia, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của thiếu nữ này...

Cháu gái của Lục Liễu, nữ nhi của Đậu Khuê, Đậu Vi Vi! Từ nhỏ đã được nuông chiều lớn, thiên phú không có, lại kiêu ngạo mười phần, không coi ai vào mắt...

"Các ngươi chính là người chữa khỏi cho đại bá?"

Đậu Vi Vi khinh miệt đảo mắt qua Mộ Như Nguyệt, nhưng lúc nhìn thấy Dạ Vô Trần bên cạnh Mộ Như Nguyệt thì ngây ngẩn...

Nàng sống đến từng tuổi này rồi, đã gặp rất nhiều mỹ nam tử, nhưng không có ai đẹp đến mức này, đặc biệt là đồ án mạn đà la bên má trái, cực kì dụ hoặc tà mị.

Lúc nhìn vào đôi mắt tím kia, nàng liền bị cuốn hút thật sâu...

"Thật đẹp..."

Đậu Vi Vi nhịn không được khẽ nỉ non, một đôi mắt đẹp như hai viên đá quý, khiến người ta mê muội không thể dứt ra...

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh xuống, toàn thân bao phủ hàn khí.

Nhưng mà Đậu Vi Vi lại không hề phát hiện, cứ si ngốc nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ kia: "Vị công tử này, ta là nữ nhi của thiếu chủ đương nhiệm Đậu gia Đậu Khuê, ngươi có nguyện ý làm phu quân của ta hay không? Chi cần ngươi nguyện ý, phụ thân ta rât sủng ái ta, mặc kệ thân phận ngươi kém cỏi thê nào hắn đều sẽ không phản đổi..." Lúc này Đậu Vi Vi đã quên hết những người xung quanh, giống như cả thế giới chi còn lại một mình nam nhân này... Nàng biết rõ, nàng đổi với hắn là nhất kiến chung tình! Nấu có thể gả cho nam nhân tà mị tuấn mỹ như thế, cuộc đời này đã trọn vẹn rồi... Cho dù thân phận đối phương không xứng với nàng, chi cần nàng nói một câu, cha và nãi nãi đều sẽ thuận theo tâm nguyện của nàng, ở Đậu gia này, địa vị của nàng thậm chí còn cao quý hơn nhi tử thân sinh của nãi nãi... Dạ Vô Trần vốn dĩ không để ý tới nhưng vừa nghe lời này, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Đậu Vi Vi, nhung trong đối mắt tím kia cũng không có ảnh ngược của nàng, chỉ có khí thế lạnh lẽo đôt nhiên tản ra...»


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.