"Ha ha, Vô Âm, ngươi nghĩ trận tỷ thí này sẽ thế nào? Có hứng thú tìm mấy thiên tài làm đệ tử hay không?"
Lão giả tên Vô Âm khẽ động dung, nói: "Ta cũng không biết sẽ thế nào, chờ trận đấu kết thúc mới biết được, Liệu Lượng, nếu lần này phát hiện đệ tử thiên tài nào đó, chúng ta liền thu nhận đi, gần đây Đan Môn đang cần đệ tử thiên tài, bất luận thế nào cũng không thể để mấy tên hỗn đản của Võ Môn đoạt trước được..."
Liệu Lượng cười ha hả nhưng cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn xuống đám người phía dưới loé lên một tia sáng...
Trên quảng trường, mọi người đều nhận được một tấm thẻ riêng cho mình, An Thiến xoay người đi đến chỗ ba người cùng đội, thẹn thùng nói: "Nguyệt Nhi, Thư Ninh, Thiên Thừa Ngôn, các ngươi nhận được tên ai? Hi vọng chúng ta không phải là đối thủ mới tốt, nếu không, ta cũng không thắng được đối thủ biến thái như các ngươi."
An Thiến thè lưỡi, nhìn mấy cái tên trong thẻ của mọi người.
Lúc nhìn thấy tên trong ba tấm thẻ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm...
"Vậy là tốt rồi, nếu không, ta cũng không biết phải chiến đấu thế nào."
Phải biết rằng, ba người bên cạnh nàng đều là cao thủ thâm tàng bất lộ, nàng cùng lắm chỉ có thể làm đối thủ của Thiên Thừa Ngôn, hoàn toàn không có khả năng đấu với Mộ Như Nguyệt và Thư Ninh.
"An Thiến, trận đấu này, chúng ta nhất định phải thắng."
Thư Ninh nở nụ cười thanh nhã như hoa cúc toả ra hương thơm mê người.
An Thiến hơi ngây người, chớp chớp mắt nói: "Thư Ninh, ngươi cười lên thật đẹp, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ bị người mê hoặc, ngươi đẹp hơn Tô Sương kiêu ngạo ương ngạnh kia không biết bao nhiêu lần."
Lời nàng nói là sự thật, nhưng vào tai người khác thì không phải vậy...
An Thiến vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một thanh âm bén nhọn: "Ngươi nói cái gì?"
An Thiến bất ngờ bị dọa sợ, vừa xoay người liền nhìn thấy Tô Sương nổi giận đùng đùng đi về phía mình, nhịn không được giật mình một cái.
Tô Sương rất muốn xé xác An Thiến thành từng mảnh nhỏ, nhưng lúc nhìn thấy tấm thẻ của Thư Ninh thì hơi sửng sốt: "Tiện nhân, thì ra đối thủ của ta là ngươi!"
Tốt, nàng cuối cùng cũng có thể xả giận!
"Di, Thư Ninh, thẻ của nàng và ngươi đều là số 11." An Thiến chớp chớp mắt, vẻ mặt đồng tình nhìn Tô Sương.
Đối đầu với Thư Ninh, nữ nhân này chắc chắn sẽ chết.
Đặc biệt là, Thư Ninh hận mẹ con các nàng, trận tỷ thí này, nàng nhất định sẽ rất thê thảm...
"Hừ, nếu đã vậy, bổn tiểu thư sẽ không so đo với các ngươi lần này!" Tô Sương hất cằm, ánh mắt cao ngạo nhìn dung nhan lạnh nhạt của Thư Ninh, "Sau đó, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ! Nói không chừng ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ từ bi tha cho ngươi một mạng!"
Dứt lời, nàng không thèm nhiều lời nữa, bộ dáng như một con khổng tước kiêu ngạo xoay người bỏ đi.
"Đây là duyên phận sao?" Thư Ninh nắm chặt tấm thẻ, cười nhạt nói, "Mười mấy năm trước, nữ nhân kia dùng âm mưu buộc ta phải ra khỏi Tô gia, mười mấy năm sau lại để ta gặp nữ nhi nàng ở đây, xem ra, đây là duyên phận..."
Thư Ninh hơi rũ mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
"Thư Ninh", An Thiến cắn chặt môi, vỗ vỗ bả vai Thư Ninh, nói, "Yên tâm đi, ngươi nhất định có thể báo thù, huống chi, bên cạnh ngươi không phải còn có chúng ta sao?"
Thư Ninh ngẩn ra, nhẹ nhàng cười khẽ.
Đúng vậy, bên cạnh nàng còn có những người bằng hữu này...