Vô Ngu cũng không quay đầu lại, cùng Mộ Như Nguyệt trực tiếp đi Thánh Cảnh cùng Tiêu gia tiếp nhận nhiệm vụ kế tiếp.
Lúc này, Mộ Như Nguyệt tính toán dời toàn bộ Tiêu gia đến Trung Châu, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Tiêu Vân. Đương nhiên, các vị trưởng lão Tiêu gia không thể không mặc áo tang, nhìn một màn này trong lòng Tiêu lão cũng có chút cảm thán.
Nếu Tiêu Vân có thể nhìn thấy cảnh này thì thật tốt. Đáng tiếc, hắn ra đi quá sớm.
Bất quá, khiến hắn vui mừng nhất chính là, tên hỗn đản đáng chết Thạch Lam kia rốt cuộc đã chết, như vậy cũng trả cho Tiêu Vân một công đạo.
Thật ra Thánh Nguyệt phu nhân muốn đi cáo từ Đan tôn giả, nhưng hắn và Mộ Dung Thanh Sơ đã rời khỏi Thánh Cảnh tới Trung Châu trước rồi, cho nên cũng không có dừng lại, thu dọn xong đồ đạc xong liền rời đi.
Nhưng mà, trên đường đi Trung Châu, Mộ Như Nguyệt lại gặp được người quen.
"Là nàng?"
Nàng khẽ nheo mắt, nhìn về phía đám người vây quanh nữ tử, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Thân thể nữ tử rụt rụt lại, gắt gao dựa vào nam nhân bên cạnh, trên khuôn mặt ưu nhã kia giờ phút này vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm những người trước mặt.
"Nhã nhi, không cần sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!" Nam nhân giơ tay kéo Cơ Như Nhã vào trong ngực, ánh mắt cảnh giác mà sợ hãi.
Cơ Như Nhã cắn chặt môi, con ngươi như nước khẽ dao động.
"Ha ha! Nữ nhân này lớn lên thật không tồi, không bằng mang về cho ca ca tiêu khiển một chút."
Khi nói chuyện, tên mập mạp vươn cánh tay heo ra muốn vuốt ve khuôn mặt nữ tử, suýt nữa chảy nước miếng. Bọn họ đã thật lâu chưa gặp được nữ nhân tuyệt sắc như vậy, mà nhìn mấy người này cũng không phải rất mạnh, cho nên dù thế nào cũng không thể buông tha nàng.
"Cút ngay!"
Sắc mặt nam nhân đại biến, nhấc chân hung hăng đá về phía tên mập, nhưng tên mập kia lại không chút sứt mẻ, phảng phất như một tòa Thái Sơn đứng yên ở đó.
"Ha ha ha!"
Mọi người thấy vậy, nhịn không được cười rộ lên, tiếng cười châm chọc vang khắp không trung.
Chung quanh rõ ràng có không ít người, nhưng không có một người nào tiến lên hỗ trợ, đều đứng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ như đang nghị luận cái gì.
"Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết!"
Tên mập vung tay lên, xuất hiện một quần sáng màu xanh nhạt, 'phịch' một tiếng hung hăng đánh vào ngực nam nhân.
Phụt!
Nam nhân phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đều bay ngược ra ngoài.
"Biểu ca!" Cơ Như Nhã biến sắc, bước nhanh đến bên cạnh nam nhân, đôi mắt đẹp lộ vẻ lo lắng: "Biểu ca, ngươi không sao chứ?"
"Khụ khụ!" Nam nhân ho khan hai tiếng, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu, nhưng cũng không thèm để ý, lớn tiếng nói với Cơ Như Nhã: "Nhã nhi, đi mau!"
"Không!" Cơ Như Nhã cắn chặt môi, gắt gao lắc lắc đầu, "Chúng ta thật vất vả mới được ở bên nhau, ta tuyệt đối không rời đi, cho dù chết chúng ta cũng không tách ra!"
Năm đó vì báo thù, nàng trở thành Nhã quý phi của Tử Nguyệt hoàng, ai ngờ biểu ca vì tìm nàng mà vào cung, nếu không nhờ có Mộ Như Nguyệt giúp đỡ, sợ là cả đời này bọn họ khó có thể ở bên nhau.
Nếu đã vất vả mới có được cơ hội như vậy, làm sao có thể từ bỏ?
"Nhã nhi, đi mau!" Nam nhân nôn nóng nói, "Bằng không bọn họ sẽ làm bẩn ngươi, vì con của chúng ta, mau rời khỏi nơi này!"
Hài tử...