"Cái gì? Mạnh hơn môn chủ?"
"Sao có thể? Môn chủ đã là một thiên phú sơ cấp a!"
Nếu nàng mạnh hơn hắn, vậy đã đạt đến trình độ nào rồi?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt đảo qua Y Điệp sắc mặt tái nhợt, đáy mắt lóe lên hàn ý: "Sư phụ có lòng tốt cứu ngươi, cuối cùng, ngươi còn muốn hại hắn?"
Toàn thân Y Điệp chấn động, thất thanh la lớn: "Ta không có hại hắn, là chính là cấu kết với Võ Môn muốn đối phó Thanh Vân Môn."
"Võ Môn?" Mộ Như Nguyệt khẽ cười, "Nếu hắn muốn Thanh Vân Môn này, ta đoạt Thanh Vân Môn cho hắn thì đã sao? Cần gì phải cấu kết với Võ Môn gì đó?"
Mọi người vốn hoài nghi lời Y Điệp nói, nhưng sau khi nghe Mộ Như Nguyệt nói lời này, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ trên mặt đất....
Vị cô nương này nói rất có lý, dựa vào thực lực của nàng dư sức đoạt Thanh Vân Môn, sao còn phải cấu kết với Võ Môn làm gì? Vậy không phải làm chuyện thừa sao?
Sắc mặt Y Điệp vừa xanh vừa trắng, nắm đấm run nhè nhẹ.
Đột nhiên, nàng cười khổ, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ: "Ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo mỗi lẫn ta đề nghị hắn dạy thuật luyện đan cho ta, hắn đều lấy cớ ta không đủ tư cách mà cự tuyệt, nếu hắn đã đối với ta bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa! Căn bản không cần dùng một lý do qua loa cho có lệ!"
Lúc nói lời này, trong mắt nàng không hề che giấu căm hận.
"Cho dù điều ngươi nói là thật, thì thế nào?" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, đạm mạc nói, "Đừng quên, thời điểm ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, cần kề cái chết, sư phụ đã cứu ngươi, giữ ngươi lại bên người, cho ngươi ăn uống, cho ngươi cơ hội tu luyện, ngươi còn muốn thế nào? Hắn có dạy ngươi hay không là quyền tự do của hắn, bất kì ai cũng không thể ép buộc!"
Có vài người luôn không biết đủ, ngươi đối tốt với nàng, hắn cho đó là điều đương nhiên, còn muốn đòi hỏi nhiều hơn, bằng không chính là ngươi không đúng.
Ở Trung Hoa, một bằng hữu của Mộ Như Nguyệt đã từng trải qua chuyện như vậy...
Bằng hữu kia từng cứu một đứa trẻ thất học, mỗi tháng đều chu cấp tiền cho hắn, sau đó có một thời gian nàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mất tích mấy tháng, chờ mấy tháng sau nhận được điện thoại của đứa trẻ kia, chất vấn nàng vì sao mấy tháng nay không gửi tiền cho hắn? Càng buồn cười hơn chính là bằng hữu nàng còn bổ sung đủ số tiền mấy tháng kia cho hắn.
Lúc ấy bằng hữu nói với nàng chuyện này, nàng ấy đã nói một câu mà đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nàng ấy nói, từ nay về sau sẽ thay đổi quan niệm làm việc thiện, sẽ không dưỡng những người đó thành tính cách coi sự giúp đỡ của người khác là điều đương nhiên, nếu gặp những người cho rằng là đương nhiên, nàng sẽ không trợ giúp nữa.
Hành vi của Y Điệp hiện giờ khiến nàng nhớ tới vị bằng hữu ở Trung Hoa kia....
"Một người trợ giúp ngươi, ngươi hẳn là nên mang ơn đội nghĩa mà không phải nghĩ rằng hắn giúp ngươi là điều đương nhiên, hắn vừa không phải người thân của ngươi, lại vừa không phải là sư phụ ngươi, dựa vào cái gì phải giúp ngươi?"
Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn Y Điệp sắc mặt trắng bệch, nụ cười lạnh càng sâu.
"Không... không phải như thế..." Thanh âm Y Điệp run rẩy, trừ một câu này không nói được lời nào khác.
Nàng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt nói rất có đạo lý, nhưng lại không muốn tin tưởng....
Cho tới nay, nàng vẫn luôn cho rằng Vô Ngu giúp nàng là điều đương nhiên, trước nay chưa từng suy xét điểm này....
Phanh!
Mộ Như Nguyệt nâng tay, tạo nên một trận cuồng phong hất văng Y Điệp, thân thể nàng hung hăng nện vào một tảng đá, đau đến mức chảy nước mắt.