"Năm đó Tiêu Vân thiên phú trác tuyệt, bị chi thứ Diêu gia nhìn trúng muốn hắn ở rể, những người đó vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nhưng vẫn bị Tiêu Vân cự tuyệt, sau đó liền hạ độc hắn làm hắn cả đời không thể đột phá, đó cũng chính là lý do mấy người này trục xuất Tiêu Vân khỏi Trung Châu."
Càng nghe, những người đó càng cúi đầu thấp xuống, vẻ mặt hổ thẹn.
Ai ngờ hơn một trăm năm sau, Tiêu Vân còn có một hậu nhân ưu tú như vậy...Đột nhiên một vị trưởng lão trong số đó quỳ gối trước mặt Tiêu lão, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Năm đó là chúng ta có lỗi với hai người các ngươi, là chúng ta ghen ghét Tiêu Vân, lại nghe lời Thạch Lam châm ngòi cho nên mới làm ra loại chuyện đó, nhiều năm qua chúng ta vẫn luôn lương tâm bất an, hiện giờ mới tới khẩn cầu các ngươi tha thứ."
"Tha thứ?" Tiêu Lão đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thê lương vang vọng cả từ đường, "Các ngươi có biết, chuyện năm đó vẫn luôn là tâm bệnh trong cuộc đời Tiêu Vân! Nếu không, làm sao hắn chết sớm như vậy? Một câu xin lỗi của ngươi có thể đổi lấy mạng hắn sao? Ha ha! Cũng quá buồn cười đi."
Không ai biết, năm đó Tiêu Vân rời khỏi Trung Châu với tâm tình gì.
Rồi sau đó, tại nơi này dốc sức tạo nên một mảnh trời riêng...
Trước nay hắn chưa từng quên, những ngày đó là khoảng thời gian thống khổ nhất cuộc đời Tiêu Vân.
"Các ngươi biết Tiêu Vân chết như thế nào không? Với thực lực của hắn, sống một hai trăm năm không có vấn đề gì, huống chi ở nơi này cũng không ai có thể giết hắn! Là Thạch Lam, là tên hỗn đản kia phái người tới giết Tiêu Vân! Cũng may người nọ còn có nhân tính, không diệt cả Tiêu gia, nếu không thì làm sao còn có quang cảnh như vậy giờ?"
Lúc này, đừng nói những người khác, các vị trưởng lão cũng hoảng sợ.
Nói thật, lúc ấy bọn họ đều tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi không phục Tiêu Vân, bởi vậy mới dễ bị người khác châm ngòi, mấy năm nay quả thật cũng từng hối hận nhưng lại không ngờ, người giết Tiêu Vân lại Thạch Lam!
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, đột nhiên cảm thấy lóc thịt Thạch Lam cho chó ăn có chút đơn giản, hẳn là nên khiến hắn sống không bằng chết!
"Tiêu lão, ngươi yên tâm đi, lão tổ tông cũng có thể an nghỉ", Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, "Bởi vì Thạch Lam đã chết, còn là tươi sống bị xẻo thịt cho chó ăn, là Cảnh Nhi tự mình chấp hành, tử trạch của hắn cực kỳ thê thảm, hơn nữa còn hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh."
Tiêu lão ngẩn ra, nửa ngày mới ngửa đầu cười phá lên.
"Thạch Lam đã chết, tên hỗn đản kia rốt cuộc đã chết, Tiêu Vân đại nhân, ngươi thấy được không? Ngươi năm đó hại ngươi cuối cùng cũng xuống địa ngục xin lỗi ngươi, ha ha!"
Cười cười, nước mắt chảy ra.
Giờ phút này, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có...
Mộ Như Nguyệt cũng không nói nhiều nữa, cùng đám người Tiêu Thiên Vũ yên lặng lui ra ngoài, lúc ra khỏi từ đường, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiên Vũ và Thánh Nguyệt phu nhân, nhướng mày nói: "Cha, nương, thông báo gia gia đến đi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi..."
Hai người nghi hoặc nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu.
Ngày đó, nàng thẳng thắn kể với người thân chuyện kiếp trước kiếp này và thân phận của Tử Thiên Cảnh, bởi vì người tu luyện đạt tới một trình độ nhất định, chỉ cần linh hồn chưa tan biến thì có thể trọng sinh, điều này Tiêu lão gia chủ cũng từng nhìn thấy trong sách cổ, dù quả thật rất khiếp sợ nhưng hiển nhiên không phải thần thoại....Lần này trở về, ngoài chuyện mang Diêu Vân Thanh về gặp cha mẹ, giúp Tiêu lão luyện đan dược tăng tuổi thọ, nàng còn cần đi gặp sư phụ.