Đây xem như bức hôn? Người bị bức còn là phu quân nàng?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nhìn Đổng Phi Nhiên: "Thành chủ, ngươi coi thê tử như ta là người chết hay sao?"
"Hừ!" Sắc mặt Đổng Phi Nhiên trầm xuống, cười lạnh lẽo, "Hiện tại không đến phiên ngươi nói chuyện! Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta bảo hắn hưu ngươi, hắn liền không thể không hưu ngươi mà cưới nữ nhi của ta!"
Nữ nhân này vừa rồi dám can đảm nhục mạ nữ nhi hắn, làm sao hắn có thể cam tâm? Nữ nhi trước nay vẫn là hòn ngọc quý trên tay mình, đã khi nào nỡ nói nặng nàng một câu? Càng không nói đến bị người khác vũ nhục là hoa khôi.
"Cha", Đổng Linh Nhi hưng phấn ôm cổ Đổng Phi Nhiên, thiên chân vô tà nói, "Ngươi nói vị đại ca này sẽ bồi Linh Nhi chơi sao? Hơn nữa sẽ làm hắn chán ghét a di này?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Đổng Phi Nhiên nhu hòa, "Chỉ cần Linh Nhi muốn, hắn có thể bồi ngươi cả đời, hơn nữa chỉ bồi một mình ngươi."
"Thật sự?" Đổng Linh Nhi vỗ tay, hạnh phúc nói, "Vậy thì quá tốt, cha đã nói Vô Trần ca ca rất lợi hại, vậy hắn nhất định có thể bồi Linh Nhi chơi thật vui."
Vì muốn Đổng Linh Nhi có hảo cảm với nam tử chưa từng gặp mặt nên Đổng Phi Nhiên tận lực khen ngợi Dạ Vô Trần trước mặt nàng, vì thế trước khi gặp mặt nàng đã rất có hứng thú với hắn.
Mộ Như Nguyệt nhìn ly trà Dạ Vô Trần vừa uống, cười lạnh nói: "Độc con rối? Có thể dùng loại độc này thì không phải người bình thường, Thành chủ, nếu ta đoán không sai, người hạ độc không phải ngươi, người đưa độc này cho ngươi có phải là một nữ nhân mắt màu lam hay không?"
"Làm sao ngươi biết?" Đổng Phi Nhiên ngẩn ra, chợt phát hiện mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.
"Không biết ta có thể biết mục đích của nàng không", Mộ Như Nguyệt chậm rãi dời mắt nhìn về phía Đổng Phi Nhiên, "Ít nhất cũng nên để ta hiểu rõ."
"Ha ha, nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao ngươi cũng không làm nên trò trống gì", Đổng Phi Nhiên cười ha ha nói, "Lam Nguyệt cô nương muốn chúng ta lấy một thứ từ trên người hắn, còn thứ đó là gì, ha ha, hiện tại chúng ta cũng không rõ lắm, còn nàng sẽ giúp chúng ta có được nam nhân này, chỉ cần chúng ta có được hắn, phủ Thành chủ sau này không cần phải kiêng kị ai."Một thứ?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Dạ Vô Trần, ở trên người hắn, Lam Nguyệt muốn có được thứ gì?
"Dạ Vô Trần, giết nữ nhân bên cạnh ngươi!" Đổng Phi Nhiên nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt hung ác, "Lam Nguyệt cô nương nói cho chúng ta biết, chỉ có khiến hắn tự tay giết ngươi, hắn mới có thể hoàn toàn trở thành con rối của ta!"
Mọi người kinh ngạc nhìn Đổng Phi Nhiên.
Nam nhân này thật sự đủ ngoan độc, phu thê người ta ân ái như vậy, hắn chia rẽ còn chưa tính, lại muốn khống chế hắn giết thê tử mình yêu, nếu một ngày nào đó hắn thức tỉnh không biết sẽ thống khổ cỡ nào.
Dưới ánh mắt mọi người, nam nhân nâng bàn tay, một thanh kiếm màu tím xuất hiện trong tay hắn.
Thanh Tử kiếm này tôn quý dị thường, khí thế ngập trời, chuôi kiếm nắm trong tay nam nhân, áo bào không gió tự bay, dung nhan tuấn mỹ không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt tím vạn phần âm trầm.
Oanh!
Kiếm khí phát ra, nhưng không phải nhằm vào Mộ Như Nguyệt mà là phía xà nhà...
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người chợt nhìn thấy một thân ảnh màu lam từ trên xà nhà rơi xuống, ngã trong đám người...