Editor: Tường An
Lúc nói chuyện, Lăng Thiên hất cằm, hoàn toàn là bộ dáng ban phát ân huệ.
"Lăng thiếu gia!" sắc mặt Thu Mi khẽ biến, cười gượng nói: "Chỉ sợ không tốt lắm, dù sao quận chủ cũng là người của học viện Thần, nếu xảy ra sai lầm gì..."
"Học viện Thần?" Lăng Thiên cười lạnh, "Học viện Thần đúng là cường đại, nhưng những đệ tử học viện phái tới không phải chưa từng tang mệnh ở Phong Bắc bình nguyên, cũng không thấy học viện truy cứu! Huống chi..." hắn dừng một chút, nói tiếp, "Phong Bắc bình nguyên có Tôn giả áo xám tồn tại, mấy lão nhân đó còn không có lá gan sát nhập Phong Bắc bình nguyên chúng ta!"
Cũng chính vì Tôn giả áo xám thực lực cường hãn làm học viện Thần sợ hãi vài phần, cho nên nhiều năm qua học viện vẫn không thể tiếp quản Phong Bắc bình nguyên...
Vì thế, bọn họ căn bản không cần sợ hãi học viện Thần.
Sắc mặt Thu Mi càng thêm khó coi, đang lúc nàng muốn nói gì đó, Mộ Như Nguyệt không nói hai lời liền đi lên phía trước.
Giờ khắc này, không ai nhìn thấy nụ cười nhạt trên khóe môi nàng....
"Xem như ngươi thức thời!" Ân Hoa cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng lưng Mộ Như Nguyệt.
Nếu nàng còn không biết thức thời, phỏng chừng kế tiếp Lăng thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng...
"Ân gia chủ, lần này ngươi làm rất quá đáng!" sắc mặt Thu Mi khó coi, lạnh lùng nhìn Ân Hoa, "Ngươi thật sự không nên mời người có thế lực cao hơn tam đại thế lực chúng ta tới cùng thăm dò! Như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên không hề có địa vị gì!"
"A", Ân Hoa cười khẽ, âm trầm nói: "Dạo này quan hệ giữa ngươi và Văn gia ngày càng gần, ta cũng cần tự bảo vệ mình, đương nhiên muốn nhờ thế lực bên ngoài tương trợ, nếu không phải các ngươi giao hảo với quận chủ Nam Dương quận chó má gì kia, ta cũng sẽ không làm như vậy!"
Đúng vậy, hắn tuyệt đối chẳng làm gì sai cả.
Người sai là hai tên gia hỏa này!
Đều là thế lực của Nam Dương quận thì nên liên thủ đối kháng kẻ địch, nhưng bọn họ thì sao? Còn không phải bởi vì đối phương có một đan dược sư vương giai mà thất tín bội nghĩa sẵn sàng góp sức cho nàng!
Làm sao hắn chịu đựng được?
"Thu Mi", Văn Hạo cau mày, ngắt lời Thu Mi, "Chúng ta nhiều lời với hắn làm gì, vô ích thôi, cần gì phải lãng phí thời gian? Đi thôi!"
Dứt lời, hắn liếc Ân Hoa một cái, lại nhìn Lăng Thiên một chút, sau đó không quay đầu lại đi thẳng về phía trước...
"Hừ!"
Ân Hoa hừ lạnh một tiếng, hung hăng phất vạt áo đi về phía trước, có điều ánh mắt càng thêm âm trầm...
"Chủ nhân, ta cảm nhận được nơi này có một cỗ lực lượng rất cường đại." trong linh hồn truyền đến thanh âm của Hỏa Phượng, "Loại lực lượng này có vẻ giống với lực lượng của Tiểu Bạch..."
"Tiểu Bạch?"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, nhíu chặt mày, thật lâu sau mới nói: "Hỏa phượng, ngươi có cảm nhận được cỗ lực lượng kia phát ra từ đâu không?"
"Hẳn là ở đằng trước."
Đằng trước?
Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, trầm ngâm nửa ngày: "Có lẽ lần thăm dò lăng mộ này, ta cũng sẽ không đến vô ích..."
----------------
Mộ Như Nguyệt chưa đi được bao lâu liền nhìn thấy một cánh cửa lớn, còn chưa đợi nàng có động tác gì, người của ba đại thế lực phía sau đã vọt lên.
Phanh!
Cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng vàng lóa mắt chiếu sáng khắp không gian phảng phất như ánh mặt trời chói chang...