Editor: Tường An
Đột nhiên một thân ảnh bạch y yểu điệu từ phía trước tiến đến, rơi vào tầm mắt Hỏa phượng.
"Chủ..."
Trong lòng Hỏa phượng vui vẻ, vừa muốn tiến lên nhưng lại cảm nhận được hơi thở trên người Mộ Như Nguyệt hiện tại, bất giác ngây ngẩn.
"Hỏa phượng?" Mộ Như Nguyệt vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Hỏa phượng đứng ngoài cửa, khẽ cười nói: "Ngươi rốt cuộc đã tới."
Sau khi rời khỏi học viện, Mộ Như Nguyệt liền thông qua linh hồn truyền âm cho Hỏa phượng, bảo nàng tới Nam Dương quận tìm mình, không ngờ nàng tới nhanh như vậy.
"Hỏa phượng, làm sao vậy?"
Mộ Như Nguyệt thấy trong mắt Hỏa phượng toát ra vẻ khiếp sợ, khó hiểu nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hỏa phượng không trả lời mà ngây ngẩn nhìn Mộ Như Nguyệt, không lâu sau, hai mắt rưng rưng nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt.
"Khó trách, khó trách ngươi có thể khế ước với đan thư, khó trách ngươi và hắn tương tự nhau như vậy, thì ra..."
"Hỏa phượng?"
Thanh âm lo lắng của nữ tử truyền vào tai làm Hỏa phượng hồi phục lại tinh thần: "Chủ nhân, chúng ta vào phòng đã, ta có lời muốn nói với ngươi..."
Trầm ngâm một lát, Mộ Như Nguyệt gật gật đầu: "Được."
------------------------
Gió mát thổi qua làm bức màn khẽ bay lên.
Trong sương phòng cũ kỹ, Mộ Như Nguyệt nhìn Hỏa phượng, hỏi: "Hỏa phượng, ngươi muốn nói chuyện gì?"
Đột nhiên Hỏa phượng quỳ xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, nước mắt lăn dài trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
"Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, tiểu chủ nhân!"
"Hỏa phượng?"
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Tiểu chủ nhân", hai mắt Hỏa phượng đẫm lệ nhìn nữ tử trước mắt, "Ngươi chính là nữ nhi của chủ nhân ta a!"
Oanh!
Lời này giống như sấm sét đánh vào lòng Mộ Như Nguyệt, nét mặt vô cùng kinh ngạc, tựa hồ cũng không tin lời Hỏa phượng nói...
"Hỏa phượng, chuyện này là thế nào?"
Vì sao nàng lại là nữ nhi của chủ nhân Hỏa phượng?
"Có lẽ lúc trước, huyết mạch truyền thừa trong tiểu chủ nhân chưa thức tỉnh cho nên ta không cảm nhận được huyết mạch của hắn trong cơ thể ngươi! Lần này gặp lại, ta rõ ràng cảm nhận được ngươi chính là nữ nhi của hắn!"
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Ta là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ, sao lại có quan hệ với chủ nhân trước của ngươi, đúng rồi..."
Nhất thời, Mộ Như Nguyệt nhớ tới pho tượng trong sơn động kia.
Nếu nàng nhớ không lầm thì lúc ấy trên pho tượng kia có ghi bốn chữ "huyết mạch thức tỉnh"! Chẳng lẽ mình còn có cha mẹ khác?
"Chủ nhân của ngươi..." đáy mắt Mộ Như Nguyệt có chút phức tạp, không nháy mắt nhìn chằm chằm Hỏa phượng, "Có phải tên là Vô Vong hay không?"
Nam nhân kia cường đại đến mức đủ sức so đấu với thần tiên, đặc biệt là chiêu Nhất kiếm phá thiên kia, hiện giờ nàng còn chưa thể phát ra uy lực cường hãn như thế...
Hai mắt Hỏa phượng sáng lên: "Ngươi nhìn thấy hắn? Đúng vậy, hắn chính là Vô Vong!"
Thật sự là hắn!
Mộ Như Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể khẽ run rẩy.
Khó trách dùng máu của nàng có thể kích thích lực lượng truyền thừa.
Khó trách... lúc nhìn thấy đứa trẻ trong ngực nam nhân kia, nàng lại cảm thấy quen thuộc đến thế...
"Chủ nhân, ngàn năm trước, hắn vì muốn bảo hộ ngươi nên bất đắc dĩ phải đưa ngươi đến một nơi khác an toàn hơn, rồi sau đó đến luyện ngục tìm ta, lệnh cho ta bảo hộ ngươi nhưng năm ngươi mười tuổi thì bị mất tích, cho dù ta tìm thế nào cũng không tìm ra... Ta đau khổ tìm ngươi một trăm năm nhưng vẫn không có tin tức gì, ta vốn cho rằng ngươi đã không còn trên đời này nữa cho nên lại trở về luyện ngục chờ đợi, thì ra duyên phận chưa hết nhất định sẽ gặp lại nhau, ta khế ước với ngươi có lẽ cũng là hắn chỉ dẫn ta..."