Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1141: Đất phong (6)




Editor: Tường An

"Phải không?" ý cười trong mắt Mộ Như Nguyệt càng đậm, "Vậy ta cũng chỉ có thể để phu quân ta đánh đến khi các ngươi đầu hàng!"

Dứt lời, nàng cúi người xuống nhìn người có vóc dáng nhỏ gầy đang quỳ trước mặt, mỉm cười nói: "Không phải ngươi mắng ta ngốc sao? Hiện tại rốt cuộc là ai ngốc dẫn sói về nhà?"

Toàn thân Vương Thụ run lên, khóc không ra nước mắt.

Sao hắn lại xui xẻo như vậy? Không cướp được gì mà còn rước về một con sói hung mãnh?

Nếu có thể làm lại từ đầu, hắn vừa nhìn thấy nàng sẽ chạy thật xa, tốt nhất là không nói với nàng câu nào...

"Chúng ta có thể thương lượng lại một chút hay không?" Vương Thụ ủy khuất nói, "Ta thật sự không muốn từ đại vương uy mãnh biến thành thuộc hạ."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười tủm tỉm nói: "Ngươi nói đi?"

"Đại tỷ, đại tẩu, đại ca... là ta vô tri ngu ngốc bắt nhầm hai đại thần các ngươi, nể tình ta vi phạm lần đầu, tạm tha cho ta đi?"

Vương Thụ thật sự sắp khóc rồi, lần này hắn quả thật phạm sai lầm quá lớn...

"Ân?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Vương Hải muốn chạy trốn, nhướng mày nói: "Muốn chạy trốn? Đáng tiếc, đã không còn cơ hội..."

Nhất kiếm phá thiên!

Oanh!

Cự kiếm khổng lồ từ trên không trung chém về phía Vương Hải, mặt đất lập tức nứt ra, bụi mù cuồn cuộn, đất đá tán loạn...

Đương nhiên, một kiếm này Mộ Như Nguyệt cố ý hù dọa Vương Hải cho nên cố ý chém lệch sang một bên.

Hiển nhiên Vương Hải bị nàng dọa choáng váng, hắn không dám nghĩ tới một kiếm này mà chém trúng thì hắn sẽ thế nào, cho nên trực tiếp bị dọa sợ tiểu trong quần...

"Thế nào? Quyết định tốt chưa? Có muốn làm thuộc hạ cho ta không? Yên tâm, ta tuyệt đối không miễn cưỡng các ngươi, hoàn toàn là các ngươi tự mình quyết định."

Vương Thụ bị dọa khóc, run rẩy nói: "Ta... ta làm!"

Cái gì mà không miễn cưỡng? Nhìn nụ cười âm hiểm trên mặt nàng là biết sau khi bọn họ cự tuyệt sẽ có kết cục gì, nhất định là bị nàng chém thành hai nửa!

wattpad.com/user/TngAn0

"Còn ngươi?" Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Vương Hải, "Quyết định của ngươi là gì?"

"Ta... ta đáp ứng, về sau ngươi chính là lão đại của chúng ta."

Vương Hải hiển nhiên còn chìm trong kinh hãi, thanh âm có chút run rẩy.

"Tốt, đây là quyết định của các ngươi, ta không miễn cưỡng", Mộ Như Nguyệt cười cười, "Có điều, tên các ngươi thật không dễ nghe, cần phải sửa, về sau các ngươi không gọi là đoàn cường đạo bá vương nữa, sửa thành đoàn dong binh vương bát đi."

"Lão đại, tên này có phải hơi..."

"Ngươi có ý kiến?" Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhìn Vương Hải, "Có ý kiến gì thì cứ nói với ta, yên tâm đi, ta rất dân chủ, sẽ không miễn cưỡng các ngươi."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ tử, Vương Hải giật mình: "Không... không có."

Ý kiến? Hắn dám sao? Trừ phi hắn chán sống rồi.

"Nếu không có ý kiến, vậy đều xuất phát đi."

Mộ Như Nguyệt quay đầu nói với Dạ Vô Trần: "Chúng ta đi thôi..."

"Được." Dạ Vô Trần cong môi cười, liếc hai huynh đệ họ Vương đang run rẩy kia một cái.

Cũng coi như hai tên gia hỏa này xui xẻo, cướp ai không cướp, cố tình nhào vào họng súng của nàng, mà nàng muốn đi tiếp quản Nam Dương quận, nhất định cần có người để dùng.

Mà đúng lúc này lại xảy ra chuyện đánh cướp...

Lúc này, hai huynh đệ họ Vương ôm nhau khóc rống lên, đây chẳng qua là lần đầu tiên bọn họ bắt trói người mà thôi, sao lại trói phải một con giả heo ăn thịt hổ chứ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.