Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Ngọc, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
"Xin lỗi, ta tuyệt đối sẽ không giao đằng xà thượng cổ cho ngươi."
Sắc mặt Hoàng Ngọc đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Một khi đã như vậy cũng đừng trách ta không khách khí..."
Mọi người lập tức vây quanh Mộ Như Nguyệt.
Đáy mắt Dạ Vô Trần nổi lên cuồng phong mãnh liệt, dung nhan tuấn mỹ càng thêm âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng Ngọc...
Hoàng Ngọc không thể không thừa nhận, nam nhân này rất tuấn mỹ, ngay cả Vân Cẩn sư huynh cũng không sánh bằng.
Đáng tiếc, lấy thực lực và thân phận của hắn còn chưa đủ tư cách để nàng liếc mắt một cái...
Đương nhiên cũng không thể so được với Vân sư huynh!
"Chủ nhân, Vô Trần công tử, cứ giao bọn họ cho ta giải quyết là được rồi."
Hỏa phượng chợt lóe, chắn phía trước hai người, dung nhan yêu mị gợi lên nụ cười thị huyết: "Các ngươi muốn giết chủ nhân ta, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách! Ta tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào xúc phạm tới bọn họ."
"Ha ha." Hoàng Ngọc cười khẽ, trào phúng nói: "Ta cũng muốn xem ngươi có năng lực gì mà đòi ngăn cản ta! Nếu nàng không chịu giao trứng ma thú ra, vậy... nhất định phải chết!"
Thời điểm mọi người tập kích về phía Mộ Như Nguyệt, trên người Dạ Vô Trần bộc phát một cỗ hàn khí lạnh lẽo.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đằng xà thượng cổ trong lòng Mộ Như Nguyệt lại lần nữa phát ra bạch quang...
Oanh!
Một tiếng vang kịch liệt khiến mặt đất chấn động, đất đá bay tán loạn khiến Hoàng Ngọc lui về phía sau vài bước...
"Ngọc Nhi, cẩn thận!"
Vân Cẩn thấy mặt đất chỗ đám người Mộ Như Nguyệt dần nứt ra một cái khe, sắc mặt đại biến, vội vàng hét lớn.
Hoàng Ngọc lập tức lui về phía sau, ánh mắt chấn động sâu sắc.
"Này... chuyện gì xảy ra?"
Nàng bình ổn tâm tình hoảng loạn, kinh ngạc nhìn khe hở dần dần mở rộng...
"Nguyệt Nhi!"
Mộ Như Nguyệt đột ngột mất thăng bằng rơi về phía khe hở, đúng lúc này, một cánh tay túm chặt tay nàng, hung hăng kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Lồng ngực nam nhân ấm áp như thế, làm tâm tình nàng cũng thả lỏng...
"Chủ nhân, Vô Trần công tử!"
Hỏa phượng tái mặt, cuối cùng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy vào khe hở.
Thấy vậy, Lâm Như Toa cũng không hề do dự nhảy xuống theo. Sau khi bọn họ rơi vào khe hở, ầm ầm vài tiếng, mặt đất đóng chặt lại, hoàn toàn ngăn cách bọn họ và mọi người...
"Sư huynh, đây... đây là chuyện gì?" Hoàng Ngọc đè nén hỗn loạn trong lòng, quay đầu hỏi nam nhân lạnh lùng bên cạnh.
Vân Cẩn nhíu chặt mày rồi chợt giãn ra, nhàn nhạt nói: "Hẳn là ma thú vận dụng cơ quan gì đó, muốn bảo hộ tính mạng bọn họ."
Hoàng Ngọc sửng sốt, nhíu mày nói: "Hiện tại trứng ma thú còn trong tay bọn họ, kế tiếp chúng ta phải làm sao? Đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ sư phụ sẽ bất mãn với chúng ta..."
Nghe vậy, Vân Cẩn cúi đầu nhìn mặt đất chỗ đám Mộ Như Nguyệt vừa biến mất, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lạnh giọng nói: "Chờ! Không bao lâu nữa, nhất định bọn họ sẽ đi lên, lúc đó chúng ta sẽ đoạt lại trứng ma thú!"