Lâm Như Toa cảm kích nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ ta đã ở trong đám người ngã xuống kia rồi..."
"Hừ!"
Hoàng Ngọc hừ lạnh, khóe môi nở nụ cười ưu nhã cao quý, thần sắc cao ngạo.
"Bất quá là trùng hợp thôi, hoặc là, nàng tham sống sợ chết không dám xông lên, Lâm Như Toa, cũng chỉ có ngươi mới tin tưởng nàng nhìn ra nguy hiểm tiềm tàng trong linh thạch."
Hỏa phượng biến sắc, ánh mắt âm trầm lập lòe hai ngọn lửa.
Nhưng thời điểm nàng muốn giáo huấn Hoàng Ngọc, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử: "Đúng là ta không nhận ra nguy cơ trong linh thạch, nhưng ta lại biết kiến thức cơ bản."
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hoàng Ngọc, khóe môi khẽ cong.
"Một đống linh thạch sơ cấp đặt ngay giữa đường, có thể bình thường sao?"
Sắc mặt Hoàng Ngọc nháy mắt trầm xuống, nữ nhân này dám nói nàng không có kiến thức?
"Ngọc Nhi", Vân Cẩn cau mày, chặn lại lời Hoàng Ngọc sắp nói, ánh mắt khác thường đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó thu hồi tầm mắt, không nóng không lạnh mở miệng: "Chúng ta đi thôi..."
Trải qua nguy cơ lần này, số người đã giảm đi phân nửa, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người đối với trứng ma thú...
Chẳng qua, mọi người đều cẩn thận hơn, không dám chủ quan nữa.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng rống to làm mọi người chấn động, bọn họ lập tức ngẩng đầu lên, một đầu sư tử đỏ như máu từ phía trước chạy tới, nhằm thẳng về phía mọi người.
"Là huyết cuồng sư!"
"Trời ạ, không ngờ lại gặp huyết cuồng sư ở chỗ này, mặc dù huyết cuồng sư này chỉ ở đỉnh thần tướng, nhưng khi huyết cuồng sư bạo phát thực lực tương đối mạnh, ở cảnh giới thần tướng không ai là đối thủ của nó..."
Mọi người hung hăng hít một hơi.
"Huyết cuồng sư?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt khẽ động, lẩm bẩm nói, "Huyết cuồng sư xuất hiện ở đây, chứng tỏ nơi này có Bạo quả để luyện chế Vô cực đan."
Vô cực đan có thể giúp một người bạo phát thực lực cường hãn trong nháy mắt, thực lực tăng lên không chỉ một bậc.
Mà cấp bậc ở phương diện luyện dược sau thần giai cũng tương đối giống với cấp bậc võ giả, tỷ như cấp thần tướng, tương đương là đan dược cấp tướng, thần vương tương đương là đan dược cấp vương, cứ như vậy...
Hiện tại Mộ Như Nguyệt có đan thư, trong đầu lại có tri thức vô cùng vô tận, cho nên lần này nàng muốn thử luyện chế Vô cực đan...
"Vô Trần, chúng ta đi." ánh mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, nói, "Nếu ta đoán không sai, phía sau huyết cuồng sư chính là Bạo quả!"
Phanh!
Hoàng Ngọc vung kiếm ngăn cản công kích của huyết cuồng sư, âm trầm nhìn đám người Mộ Như Nguyệt rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy người bọn họ ở đây đối mặt với nguy cơ, còn nàng lại trực tiếp tránh đi.
Có điều, nàng ta cho rằng bản thân có thể bình yên vô sự sao?
Thật sự quá buồn cười!
Càng vào sâu trong Thần sơn thì nguy hiểm càng lớn, lúc đó chỉ có vài người bọn họ làm sao đối mặt với ma thú cường đại trên núi?
Cho nên, cũng chỉ có thể bỏ mạng lại nơi này...
Giữa lùm cây có tia sáng đỏ chiếu sáng lóa mắt.
Mộ Như Nguyệt rẽ tán cây ra, một quả cây đỏ như máu lập tức xuất hiện trước mắt nàng....