Liễu Ngọc thế nhưng mang thai!
Tất nhiên là nghiệt chủng của tên thị vệ kia! Nghĩ đến chuyện nữ nhi mình đã làm, Liễu Diệp tức xanh mặt, hận không thể đánh chết nghịch nữ này.
"Nói, nó là của ai!"
Liễu Ngọc chấn động, nàng cắn chặt răng, đột nhiên nhìn về phía Dịch Thiếu Thần: "Là của Thái tử điện hạ, là Thái tử điện hạ hắn.... hắn đối với ta...."
Ánh mắt Dịch Thiếu Thần dần dần tối lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười không rõ ý vị.
"Thì ra Liễu tiểu thư ở trong mơ cũng có thể mang thai con của bổn Thái tử, bất quá, chỉ cần bổn Thái tử nghĩ tới chuyện xuất hiện trong giấc mơ của ngươi đã khiến bổn dạ dày Thái tử cuồn cuộn muốn nôn."
Ngụ ý, Liễu Ngọc nằm mộng xuân, mà trong mộng hai người đã có quan hệ phu thê.
Lập tức, ánh mắt khinh thường của mọi người đều chĩa về phía Liễu Ngọc.
Thân thể Liễu Ngọc hung hăng chấn động, nàng vốn muốn kéo Thái tử xuống nước, làm hắn phải chịu trách nhiệm với nàng, ai ngờ nam nhân vẫn luôn ôn nhuận như ngọc kia sẽ nói ra lời khắc nghiệt như vậy.
"Hừ!" Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, "Một nữ nhân vọng tưởng câu dẫn Thái tử hoàng tộc mà nhầm thành một thị vệ, làm sao có thể bước vào cửa lớn hoàng gia? Bây giờ còn bôi nhọ thanh danh Thái tử, muốn hoàng gia đội nón xanh, hôm nay nhất định phải tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho Hoàng gia."
Lông mi Liễu Ngọc run rẩy, hiện tại nàng chỉ còn cách được ăn cả ngã về không.
"Bệ hạ." Nàng quỳ trên mặt đất, hoa lê đái vũ nói, "Bệ hạ, lời thần nữ nói hoàn toàn là sự thật, nó thật là con của Thái tử điện hạ, xin bệ hạ làm chủ cho thần nữ."
Nhìn nữ nhân này bất chấp tất cả dội nước bẩn lên đầu hắn, ý cười trên mặt Dịch Thiếu Thần từ từ biến mất, ánh mắt cũng lạnh xuống.
"Vô Trần, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người bức bách người khác làm cha", Mộ Như Nguyệt tươi cười, đáy mắt lại lạnh băng, "Bất quá, mấy ngày trước ta vừa nghiên cứu luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến người ta nói thật, sau khi ăn đan dược này vào, nếu nói ra sự thật, thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, nếu nói dối, trong vòng bảy ngày bảy đêm da thịt sẽ thối rữa, sống không bằng chết!"
Liễu Ngọc biến sắc, nhưng vẫn ngậm chặt miệng.
Nàng không tin trên đời thật sự có loại đan dược này...
"Ha ha", Âu Dương Vân Cẩm cười to hai tiếng, "Mộ cô nương đúng là thần kì, trước đây không lâu ngươi tặng Âu Dương gia chúng ta một số đan dược, quả thật đã giúp chúng ta rất nhiều, không biết ngươi có thể tặng cho chúng ta mấy viên Thực ngôn đan không?"
Đan dược?
Ánh mắt Đông Phương Tuấn trầm xuống, nữ nhân kia là đan dược sư?
Cho dù nàng không phải đan dược sư thì chắc hẳn sau lưng nàng cũng là một đan dược sư....
Nhưng dù đan dược sư sau lưng nàng có cường đại hơn nữa cũng không so được với đan dược sư đỉnh phàm giai của Đông Phương gia...
"Thực ngôn đan?"
Sắc mặt Liễu Ngọc càng tái hơn, toàn thân run rẩy.
Người Âu Dương gia cũng nói vậy, chẳng lẽ là thật? Không, nàng tuyệt đối không muốn dùng đan dược kia!
"Ta nói, ta nói" Liễu Ngọc khóc lên, hai mắt sưng đỏ mang theo căm hận, "Là ca ca, là ca ca cưỡng gian ta."
Xôn xao!
Đám người nháy mắt bùng nổ.
Trời ạ, Liễu đại tiểu thư không những bị sảy thai, cái thai kia còn là của ca ca nàng Liễu Lâm, đây là tin tức oanh động cỡ nào, huynh muội Liễu gia thế nhưng...
Mặt Liễu Diệp xanh mét, hắn vốn dĩ muốn Liễu Ngọc bắt Thái tử điện hạ chịu trách nhiệm, ai ngờ cái thai kia lại là của tên hỗn đản Liễu Lâm kia! Tuy Liễu Lâm không phải con ruột hắn, mà là con của một bằng hữu tốt phó thác cho hắn, nhưng người ngoài lại không biết điều này.
Mà một đôi nhi nữ này một đứa cũng không bớt lo, bây giờ còn làm ra loại chuyện này!