Nhưng nếu cho rằng như vậy là kết thúc thì nàng hoàn toàn sai rồi.
Nếu Mộ Như Nguyệt tới kịp lúc, hậu quả không dám tưởng tượng, đối với đầu sỏ gây tội nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đại sư, Vô Ngu đại sư, ta biết sai rồi, cầu xin ngươi bảo nàng buông tha ta, ta thật sự biết sai rồi!" tâm Y Điệp hung hăng run rẩy, thất thanh la lớn.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, toàn thân trên dưới đau đớn khiến nàng ngay cả bò cũng không thể bò dậy nổi. Rồi sau đó, Mộ Như Nguyệt lại phất tay nhấc lên một trận kình phong, hất thân thể nàng bay ra ngoài.
Đây quả thật là chà đạp! Hơn nữa còn là chà đạp toàn diện!
Dưới sự công kích liên tiếp của Mộ Như Nguyệt, đừng nói là phản kháng, ngay cả né tránh cũng không được, toàn thân Y Điệp đau đớn quay cuồng trên mặt đất.
Hiện tại, người có thể cứu nàng cũng chỉ có Vô Ngu đại sư, nếu hắn nguyện ý mở miệng, nữ nhân này sẽ lập tức không làm khó nàng nữa!
Nhưng đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của Y Điệp, Vô Ngu chậm rãi nhắm hai mắt lại, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Lần đầu tiên mềm lòng là vì khi đó nàng chỉ là một đứa trẻ, hắn không đành lòng để một đứa trẻ chết trong băng tuyết lạnh lẽo. Hiện giờ, đối với loại này bạch nhãn lang này hắn sẽ không mềm lòng nữa.
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, sắc mặt Y Điệp tái nhợt như tờ giấy, cả người yếu ớt không chịu nổi.
Mọi người chứng kiến màn chà đạp này cũng có chút không đành lòng nhưng không ai cho rằng Mộ Mhư Nguyệt làm sai, tất cả đều là Y Điệp tự làm tự chịu.
Chuyện nàng hãm hại ân nhân đều đã tra rõ ràng, để nàng ở lại môn phái cũng chỉ là tai họa.
"Mấy năm không gặp, nàng thế nhưng càng trở nên phong hoa tuyệt đại."
Trong đám người, Dạ Thiên Phong ngóng nhìn thân ảnh thanh lệ tuyệt sắc kia, khóe môi nhàn nhạt cười khổ: "Có lẽ cũng chỉ có nam nhân kia mới xứng đôi với nàng."
Mà lúc trước, nữ nhân này vốn là vị hôn thê của hắn, là hắn có mắt như mù cho nên đã bỏ lỡ một nữ tử ưu tú như vậy, lựa chọn một nữ nhân nhu nhược như Mộ Đình Nhi.
Sự việc năm đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Hiện tại, nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, ánh mắt hắn có chút hoảng hốt.
Ngay cả môn chủ cũng thừa nhận không bằng nàng, thực lực của nàng rốt cuộc trưởng thành đến mức nào? Khoảng cách giữa nàng và mình xa cỡ nào? Khoảng cách này, có lẽ là thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn không thể đuổi kịp.
"Phong nhi." Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Phong, khẽ nhíu mày, "Nếu như lúc trước ngươi không hủy hôn, nàng cũng sẽ không gả cho ngươi, cho nên đừng suy nghĩ những chuyện trước kia nữa."
Thân thể Dạ Thiên Phong hơi chấn động, cười khổ.
Sư phụ nói đúng, hắn làm sao có thể xứng đôi với nữ tử ưu tú như nàng? Cho dù không hủy hôn, nàng vẫn sẽ không thuộc về hắn.
Nhưng sự thật này lại khiến trái tim Dạ Thiên Phong hơi đau xót, ánh mắt quét về phía Dạ Vô Trần.
Nam nhân kia trước sau đều chỉ nhìn Mộ Như Nguyệt, cho dù chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của nữ tử, trong đôi mắt tím cũng chỉ có bao dung cùng sủng nịch, phảng phất như cả thế gian này chỉ có một mình nàng.
Ánh mắt chuyên chú đó khiến Dạ Thiên Phong không thể không động dung......
Mình quả thật không bằng hắn a.
Dạ Thiên Phong cười khổ một tiếng, tâm cũng buông lỏng, hiện tại nàng đã đạt trình độ mà hắn phải ngước nhìn, không còn tâm tư nhìn trộm nàng nữa.
"Sư phụ, chúng ta đi thôi."
Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Vô Ngu.
Vô Ngu khẽ gật đầu, tầm mắt quét qua thiếu nữ nửa sống nửa chết trên mặt đất, nói: "Nàng thế nào?"
"Phế rồi!" Mộ Như Nguyệt nhướng môi, nhàn nhạt nói, "Nể mặt ngươi, ta không giết nàng, chẳng qua chỉ phế đi đan điền, gân tay gân chân thôi. Nga, đúng rồi, ngay cả miệng lưỡi cũng bị ta phế đi, chỉ có như vậy ta mới có thể yên tâm, bằng không nàng lại làm ra cái chuyện gì xấu nữa thì không tốt."