Editor: Tường An
Nhưng cuối cùng hắn vẫn yêu người khác...
Yêu sâu đậm, thắm thiết, oanh oanh liệt liệt!
Nàng không chịu được ánh mắt nóng bỏng hắn nhìn nữ nhân kia, nhưng càng không dám biểu lộ tình cảm của mình, nếu không, Vô Vong nhất định sẽ xa cách nàng...
Oanh!
Trong lòng Lâm Nhược Ngữ dâng trào lửa giận, đột nhiên vung nắm đấm về phía Trúc Ngư Nhi.
Lúc này Trúc Ngư Nhi không thể né tránh, bị đánh một quyền, lảo đảo lui về phía sau mấy bước...
"Thì ra là ngươi!"
Là nàng hại chết nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia...
Cũng hại Vô Vong thống khổ, điên cuồng tàn sát mấy vạn người...
Lâm Nhược Ngữ vĩnh viễn không quên bộ dáng nam nhân điên cuồng thị huyết năm đó, khiến cả Thần giới chìm trong biển máu...
Cho đến bây giờ, chỉ cần nghĩ đến màn tàn sát đẫm máu kia, toàn thân Lâm Nhược Ngữ đều run lên, siết chặt nắm tay.
"Năm đó, ngươi biết hắn đã làm gì không? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy bộ dáng khát máu của hắn lúc đó?" Lâm Nhược Ngữ đau lòng, giận dữ hét lên, "Là ta sai, ta không nên giúp ngươi che dấu tình ý của ngươi đối với hắn, nếu không hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn một chút, tất cả bị kịch sẽ không xảy ra... Trúc Ngư Nhi, ngươi phải trả giá đắt vì những sai lầm đã phạm phải! Không chỉ có cha con Vô Vong, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Trúc Ngư Nhi che mặt khóc rống lên: "Cho nên, ta hối hận, sau khi hại chết nàng, ta rất hối hận, kỳ thật ta cũng không cố ý, chỉ vì ta quá ghen ghét nàng nên mới ngăn cản người đến cầu cứu, ta không biết Vô Vong sẽ biến thành bộ dáng kia, nhưng cũng may sau đó hắn không còn phải thống khổ nữa, bởi vì ta đã làm hắn lâm vào trạng thái ngủ say, hắn sẽ quên hết tất cả bi thương..."
"Hối hận? Ha ha!" Lâm Nhược Ngữ cười điên cuồng, "Ngươi không có tư cách hối hận! Bây giờ ngươi nhất định phải đi cùng ta, đợi sau khi tìm được Vô Vong, chúng ta sẽ hảo hảo tính sổ với ngươi!"
Giờ khắc này, sát khí trên người Lâm Nhược Ngữ bắt đầu khởi động.
Cả đời nàng chưa từng phẫn nộ như hôm nay...
Nhưng càng hối hận nhiều hơn!
Nói cho cùng, nàng cũng có liên quan đến bi kịch của phu thê Vô Vong, lúc đó nàng không nên băn khoăn nhiều như vậy mà nên nói ra tình ý của Trúc Ngư Nhi đối với hắn...
Ai ngờ Trúc Ngư Nhi lại làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.
Sắc mặt Trúc Ngư Nhi tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười chua xót: "Nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa... ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, bi kịch cũng sẽ không xảy ra..."
Lâm Nhược Ngữ cười lạnh: "Lựa chọn một lần nữa? Ngươi sẽ bỏ qua phu thê bọn họ sao? Nếu ngươi thật sự hối hận thì sẽ không tổn thương Nguyệt nha đầu, hiện tại nàng là ngươi thân duy nhất của hắn trên đời này! Vậy mà ngươi ngay cả huyết mạch của hắn cũng muốn giết!"
Toàn thân Trúc Ngư Nhi chấn động, thống khổ nhắm mắt lại.
Lâm Nhược Ngữ nói không sai.
Nếu có thể làm lại từ đầu, mình vẫn sẽ bị ghen ghét che mất lý trí, bị kịch vẫn sẽ xảy ra...
"Chẳng qua, có một điều ngươi nói rất đúng, nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, bi kịch sẽ không xảy ra, bởi vì ta sẽ không để ngươi lưu lại bên cạnh bọn họ, ta sẽ nói hết tình ý của ngươi cho Vô Vong biết."
Nhìn nữ nhân tê liệt ngã xuống mặt đất, ánh mắt Lâm Nhược Ngữ càng thêm lãnh lệ...