Editor: Tường An
Ánh mắt Trúc Ngư Nhi ngày càng lạnh, nói: "Ngàn năm qua, ta vẫn luôn điều tra nguyên nhân hắn mất tích và phản đồ trong Thần Môn, hiện tại ta rốt cuộc đã tìm ra người kia..."
Dứt lời, nàng dời mắt về phía Thông Huyền.
"Phản đồ kia chính là Thông Huyền! Là hắn bắt tay với Đan gia, tổn thương Vô Vong đại nhân! Không sai, ta quả thật đã tìm Mộ Như Nguyệt gây phiền toái, cũng là vì báo thù rửa hận cho Vô Vong đại nhân!"
Thanh âm nàng hữu lực kèm theo phẫn nộ.
"Sau khi điều tra, ta biết được Mộ Như Nguyệt có liên quan đến chuyện Vô Vong đại nhân mất tích!"
"Sao có thể?" trong đám người đột nhiên truyền ra một thanh âm không dám tin, "Vị Mộ cô nương này mới khoảng ba mươi tuổi, còn Vô Vong đại nhân mất tích đã ngàn năm..."
Trúc Ngư Nhi cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện chết mà sống lại, gọi là đoạt xác trọng sinh sao? Thông qua dấu vết điều tra được, chính hai người bọn họ đã liên hợp hại Vô Vong đại nhân!"
Thông Huyền tức run người, ánh mắt âm trầm, hắn không thể ngờ Trúc Ngư Nhi lại dùng phương pháp này vu oan hãm hại...
"Ha ha ha! Trúc Ngư Nhi, toàn bộ Thần Môn đều biết ta trung tâm với Vô Vong đại nhân, ngươi muốn dùng cách này hãm hại ta thì ngươi lầm rồi! Thông Huyền ta cây ngay không sợ chết đứng, không làm chính là không làm!"
"Vu oan hãm hại?" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, "Ta vu oan các ngươi thì có lợi ích gì?"
Thông Huyền á khẩu.
Quả thật, Trúc Ngư Nhi căn bản không có lý do vu oan hắn.
Nhưng hắn vẫn luôn trung tâm với Vô Vong đại nhân, làm sao có thể hãm hại hắn?
"Trúc Ngư Nhi!" ánh mắt Lâm Nhược Ngữ sắc bén, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi nói Nguyệt nha đầu hãm hại Vô Vong? Nhưng ta cho rằng người hãm hại Vô Vong chính là ngươi!"
"Ha ha." Trúc Ngư Nhi cười khẽ, lạnh giọng nói: "Trong lòng ta, Vô Vong đại nhân chính là trời, ta làm sao có thể tổn thương hắn? Lâm Nhược Ngữ, có phải ngươi cũng bắt tay với bọn họ hại Vô Vong đại nhân hay không?"
"Ngươi vô sỉ!" Lâm Nhược Ngữ tức xanh mặt.
Nguyệt nha đầu là nữ nhi của Vô Vong, khi Vô Vong xảy ra chuyện nàng đã bị đưa đến đại lục khác, làm sao có thể hại hắn?
Hơn nữa, Thông Huyền cũng không có khả năng làm chuyện này.
"Ha ha ha!" đúng lúc này, một tiếng cười to từ trên không trung truyền đến.
Mọi người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện giữa không trung.
Nam nhân trung niên cười lạnh, thanh âm lãnh lệ: "Trúc Ngư Nhi, ta thật sự rất bội phục ngươi, có thể tra ra nhiều tin tức hữu dụng như vậy, nhưng dù ngươi biết thì thế nào? Vô Vong đã chết, hắn vĩnh viễn không sống lại được."
Nếu tiểu đồ đệ của Thông Huyền ở đây, tất nhiên có thể nhận ra nam nhân này chính là trưởng lão Đan gia đã ở trong mật thất với Trúc Ngư Nhi ngày đó.
Nhưng hiện tại hắn đang bị Trúc Ngư Nhi giam cầm, cho nên không ai biết được quan hệ của hai người...
Nhất thời, mọi người phẫn nộ nhìn về phía Thông Huyền.
"Thì ra là ngươi hại Vô Vong đại nhân!"
"Ngay cả trưởng lão Đan gia cũng xuất hiện, khẳng định ngươi chính là phản đồ! Vô Vong đại nhân đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại vong ân phụ nghĩa!"
"Thông Huyền, chúng ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi! Đúng là tiểu nhân âm hiểm. Rốt cuộc Đan gia cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi phản bội Thần Môn, phản bội Vô Vong đại nhân!"