Editor: Tường An
Thông Huyền cười lạnh: "Vậy thì chưa chắc."
Mọi người nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, đều hít vào một ngụm khí lạnh, tập trung nhìn theo hướng Tề lão.
"Các ngươi đoán, trận đấu này ai thắng?"
"Đương nhiên là Phong Thu sư huynh, độ hóa nguyên đan dược của Hải Uy sư huynh vẫn có chút chênh lệch so với Phong Thu sư huynh, giống như lời Huyền Quan trưởng lão nói, nếu năm ngoái không xảy ra chút sự cố thì Phong Thu sư huynh đã là quán quân rồi..."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm hướng Tề lão.
Tề lão nhận lấy đan dược của Phong Thu, lè lưỡi nếm một chút, chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở mắt ra.
"Độ hóa nguyên 85%, độ dung hợp 89%."
Đám đông lập tức sôi trào.
Bất luận là độ hóa nguyên hay độ dung hợp đều đạt 85% trở lên, đây là điều cả đời bọn họ cũng không làm được...
Ngay cả sư phó của Phong Thu cùng lắm chỉ có thể đạt tới 80%...
Tề lão chậm rãi đi đến chỗ Hải Uy, nhận lấy đan dược trong tay hắn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi nhấm nháp một chút, bỗng nhiên, hắn chấn động, kinh ngạc nhìn Hải Uy.
Nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, hiển nhiên không biết xảy ra chuyện gì...
Thật lâu sau, Tề lão mới hít sâu một hơi, nói: "Độ hóa nguyên 95%, độ dung hợp 92%!"
Thanh âm của lão giả giống như búa tạ hung hăng đập vào lòng mọi người...
95% và 92%?
Này... làm sao có thể?
Sắc mặt Phong Thu tái nhợt, bước chân lảo đảo lui về phía sau.
Từ khi nào nam nhân này trở nên cường đại như thế?
"Ha ha!" Thông Huyền cười to, khinh bỉ liếc mắt Huyền Quan, khóe môi cong cong, nói: "Huyền Quan lão nhân, có một số việc đừng nói quá sớm, nếu không sẽ biến thành cầm đá nện vào chân mình."
"Hừ!" Huyền Quan hừ lạnh, "Dù Hải Uy mạnh hơn đệ tử ta thì thế nào? Quán quân lần này ta nhường cho ngươi, có điều, ta muốn so đấu chính là thực lực của cả chỉnh thể, một đệ tử của ngươi thắng, không có nghĩa tất cả đệ tử của ngươi đều ưu tú hơn đệ tử của ta!"
Lúc nói chuyện, hắn dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười trào phúng...
Lần lượt có người luyện chế thành công, không bao lâu, trên quảng trường chỉ còn lại một mình Mộ Như Nguyệt...
"Sắp hết thời gian một nén nhang rồi, sao nàng còn chưa luyện chế xong?"
"Phỏng chừng nàng lần này thất bại rồi..."
Thanh âm nghị luận rơi vào tai Thông Huyền, tâm tình hắn khẩn trương nhìn chằm chằm cây nhang sắp cháy hết...
"Rốt cuộc nàng luyện chế đan dược gì vậy? Tại sao mất nhiều thời gian như thế?"
Thông Huyền khẽ cau mày nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng động tác trên tay nàng vẫn không ngừng, nhíu chặt mày nhìn đan đỉnh phượng hoàng trước mắt...
Trong đan đỉnh phát ra tiếng nổ mạnh, sắc mặt nữ tử dưới ánh mặt trời càng có vẻ tái nhợt...
Một hạt bụi cuối cùng rơi xuống, Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu ngọn lửa về...
"Còn tốt, vẫn kịp thời gian."
Nàng lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười suy yếu.