Editor: Tường An
Đối với nam nhân này, Mộ Như Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng không thèm để ý đến hắn nữa, dời mắt về phía trước...
Oanh!
Trên tay lão giả bùng lên một ngọn lửa, bắn về phía thân thể đằng xà.
Nhưng đằng xà lại không hề hấn gì, còn tay lão giả thì tê dại giống như đánh vào tảng đá...
"Đằng xà thượng cổ quả nhiên không tầm thường!"
Thần sắc lão giả trở nên ngưng trọng: "Còn mạnh hơn ma thú cùng cảnh giới! Xem ra muốn đánh bại nó sẽ có chút khó khăn..."
Chẳng qua, không đợi lão giả kịp nghĩ ra biện pháp giải quyết, đằng xà đã há cái mồm to đầy máu, hung hăng cắn vào đầu lão giả...
Lão nhân Lăng gia cả kinh, không kịp né tránh, vội vàng giơ tay lên che đầu.
"Phập" một tiếng, cánh tay hắn bị đằng xà cắn một ngụm, máu tươi phun ra, lão giả đau đơn thét lên, sắc mặt tái nhợt đáng sợ...
"Gia gia!"
Lăng Thiên vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, có điều, tình huống hiện tại của hắn cũng không tốt lắm, một thanh trường kiếm đâm vào ngực hắn, còn có thể nghe thấy rõ tiếng đan điền bị đâm nát.
Phụt!
Máu tươi từ ngực Lăng Thiên bắn ra thấm đẫm mặt đất, hắn văng ra ngoài, quỳ rạp xuống...
Lăng Thiên ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ dữ tợn nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, đột nhiên cười phá lên.
"Mộ Như Nguyệt, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm, nhàn nhạt nói: "Ta có được chết tử tế hay không thì ta không biết, nhưng ngươi hiện tại đã không chết tử tế được... Lăng Thiên, Mộ Như Nguyệt ta không muốn đối địch với bất kì ai, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nhào nặn, ngược lại, ta sẽ khiến người muốn hại ta chịu thương tổn trước!"
"Ngươi..." sắc mặt Lăng Thiên không còn lạnh lùng như lúc trước nữa mà trở nên dữ tợn, khủng bố: "Ngươi giết nhiều người như vậy, cuối cùng kết cục của ngươi tất nhiên sẽ chết dưới tay cường giả khác!"
Phảng phất như có thể nhìn thấy tình cảnh Mộ Như Nguyệt chết thảm dưới kiếm người khác, Lăng Thiên cười ha hả...
Nhìn nam nhân đang cười điên cuồng, Mộ Như Nguyệt hơi cúi đầu, thanh âm thật nhẹ nhưng lại giống như một khối cự thạch nện vào lòng Lăng Thiên.
"Biết không? Từ sau khi ta đến thế giới này, có rất nhiều người muốn giết ta, thực lực của ta ngày càng cao, người muốn giết ta ngày càng mạnh, ta tin tưởng, sau này ta sẽ có càng nhiều kẻ địch mạnh hơn nữa, nếu thiếu bọn họ, ta cũng sẽ không bị bức bách trưởng thành, nhưng..."
Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, nói tiếp: "Thường thường, người muốn giết ta đều sẽ chết sớm hơn ta!"
Bất luận là Nam Cung Tử Phượng hay người khác, phàm là người muốn giết nàng, tất cả đều chết trước nàng...
Phanh!
Đúng lúc này, một thân ảnh áo xám ngã xuống trước mặt Lăng Thiên.
Lão giả Lăng gia ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đằng xà thượng cổ phía trước....
Không cam lòng!
Hắn thật sự không cam lòng cứ thất bại như vậy! Càng không muốn trở thành một phế vật!
"Lăng Thiên, tại sao ngươi không nói cho ta biết nàng có đằng xà thượng cổ?" Lão giả Lăng gia gào rống, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thân thể Lăng Thiên run lên, trong lòng hối hận, lại không thể làm gì...