Editor: Tường An
"Được, ta tiếp nhận." Mộ Như Nguyệt thản nhiên nói.
Hiện tại nàng cần rèn luyện, cho nên dĩ nhiên sẽ đáp ứng...
"Đây là lệnh bài của học viện, có nó ngươi có thể thành công tiếp nhận nhiệm vụ." Chu Mẫn cười lạnh, ném lệnh bài cho Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói: "Mặt khác, một năm sau chính là kì khảo hạch các đệ tử học viện, ngươi cần phải đến tham gia, nếu không sẽ bị xem như bỏ quyền, bị trục xuất khỏi học viện."
Mộ Như Nguyệt giơ tay nhận lấy lệnh bài, không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Chu Mẫn...
"Thế nào?" Mộ Như Nguyệt vừa ra khỏi cửa, Dạ Vô Trần lập tức tiến lên hỏi: "Nàng ta có làm khó dễ cho nàng không?"
"Còn tốt", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười nói: "Chẳng qua, Chu Mẫn trưởng lão kia giao cho ta một nhiệm vụ, bảo ta đi tiếp nhận quản lý Phong Bắc bình nguyên, cho nên đến lúc đó ta sẽ phát triển thế lực của ta ở Phong Bắc bình nguyên!"
Đã có cơ hội tốt như vậy, sao nàng có thể không nắm chắc?
Lần này nàng thật ra muốn cảm tạ Tiêu Vũ, một mảnh đất phong chính là thứ hiện tại nàng thiếu...
"Ta đi cùng nàng." Dạ Vô Trần cong khóe môi, dịu dàng nhìn dung nhan nữ tử tuyệt sắc, "Một mình nàng đi, ta không yên tâm."
"Được, ta về kí túc xá từ biệt các nàng, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa."
Học viện Thần không có nhiều quy củ, đệ tử có thể tùy tiện rời khỏi học viện, chỉ cần trở về trước kì khảo hạch là được.
Cho nên, dù Dạ Vô Trần biến mất một năm, cũng sẽ không có ai tìm hắn gây phiền toái...
Sau khi hai người tách ra, Mộ Như Nguyệt liền trở về kí túc xá, mọi người vừa nghe nàng muốn đi Phong Bắc bình nguyên đều vội vàng nhảy dựng lên.
"Nguyệt Nhi, ngươi không thể đi!" Thiên Diệp nóng nảy nói: "Ngươi biết Phong Bắc bình nguyên là nơi nào không?" Tuy Phong Bắc bình nguyên là đất phong của học viện nhưng vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều thế lực cường đại, những người đó căn bản không nghe lệnh của học viện! Một số người đã chết trong tay những thế lực đó rồi. Ngay cả học viện cũng không quản được Phong Bắc bình nguyên, lần này lại bảo ngươi đi một mình, tâm tư mấy người đó rõ ràng là muốn hại ngươi a!"
"Đúng vậy, Nguyệt Nhi" Lisa vội vàng bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, quan tâm nói: "Thiên Diệp nói đúng, Phong Bắc bình nguyên quá nguy hiểm, cường đạo thổ phỉ rất nhiều, ngươi mà đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm..."
Tuy Y Liên vẫn chưa nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ lo lắng và không tán thành.
Các nàng chưa từng nghĩ đến Tiêu Vũ sẽ dùng biện pháp như vậy đối phó Mộ Như Nguyệt, không để lại bất kì nhược điểm nào mà vẫn có thể đối phó đối phương...
"Không trải qua nguy hiểm làm sao trưởng thành?" Mộ Như Nguyệt cười không cho là đúng, "Có lẽ lần này là kì ngộ của ta chưa biết chừng."
Tim Y Liên run lên, kinh ngạc ngước mắt chăm chú nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt.
"Nhưng mà..."
Lisa còn muốn nói gì đó, lại bị Y Liên ngăn cản.
"Lisa, Nguyệt Nhi nói không sai, trước khi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết đó sẽ là hiểm cảnh hay kì ngộ, rất nhiều cường giả biến hiểm cảnh thành kì ngộ mới có thể nhanh chóng trưởng thành, ta tin tưởng nàng cũng giống như vậy..."
Mặc dù thời gian các nàng quen biết không dài nhưng Y Liên cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng Mộ Như Nguyệt sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh...
"Ta sẽ để lại cho các ngươi một ít đan dược, hi vọng một năm sau gặp lại, các ngươi cũng sẽ trưởng thành nhiều hơn." Mộ Như Nguyệt nhìn ba gương mặt trước mắt, cười nói.