(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Minh Lan vừa nói vừa xoa bụng.
Mạnh Trạch nắm lấy tay cô: "Nói thật đi, đừng hòng lừa tôi."
"Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi đến ngày rồi, tôi không mang theo cái đó." Cô tức giận nói, "Cậu còn không để tôi đi, tôi sẽ chảy máu tại chỗ đấy."
Anh khẽ hỏi: "Băng vệ sinh?"
Sao người này lại thông minh như vậy chứ? Lý Minh Lan trừng mắt nhìn anh.
"Biết rồi, tôi xuống lầu mua." Nói xong, Mạnh Trạch cảm thấy thái độ của mình quá tự nhiên, liền nghiêm mặt lại.
Cô cũng nghiêm mặt lại: "Bạn gái cậu không để lại một chút gì ở đây sao?"
"Liên quan gì đến cậu."
"Đi nhanh về nhanh."
Mạnh Trạch quay đầu lại. Có lẽ cô đã quên, khi anh đi thi đại học ở miền Bắc, cô cũng từng ra lệnh như vậy.
Lý Minh Lan thấy anh đứng im không nhúc nhích, bèn phồng má: "Nhanh lên." Vừa nãy cô chỉ dùng giấy ăn lót tạm.
Anh đi rồi quay lại rất nhanh. Anh xách ba cái túi: "Không biết cậu dùng loại nào, tôi mua mỗi loại một gói."
"Mua một gói là được rồi." Lúc cấp bách, loại nào cũng được.
Lý Minh Lan đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra vẫn đang xoa bụng.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Giọng Mạnh Trạch dịu xuống.
"Tôi nằm một lát." Lý Minh Lan ngã xuống ghế sofa.
Anh hỏi: "Có muốn vào phòng không?"
Cô lắc đầu, co người lại.
Mạnh Trạch ném chăn qua.
Cô mở mắt ra: "Hôm đó là cậu đắp chăn cho tôi sao?"
"Sợ cậu chết, phiền phức khi phải đi nhặt xác."
Lý Minh Lan kéo chăn lên, đắp kín mít: "Mạnh Trạch, tôi đã hỏi trung tâm giáo dục rồi, cậu có thể đi thi đại học."
"Cảm giác mắc nợ người khác không dễ chịu đúng không?"
"Mạnh Trạch, lúc trước tôi không có lỗi với cậu mà." Nói xong, cô hơi chột dạ, sợ mình lộ ra sơ hở, bèn rụt đầu vào trong chăn, "Chuyện bỏ học là do tôi không biết, tại sao chúng ta không quay lại quỹ đạo của riêng mình?"
Bởi vì anh đã trật bánh quá lâu rồi: "Bây giờ tôi đang ở trên quỹ đạo của mình, cuộc sống của tôi không liên quan gì đến cậu. Lý Minh Lan, người không thoát ra được là ai vậy?"
"Nếu không phải vì chuyện bỏ học, tôi chẳng hơi đâu mà lo cho cậu."
Mạnh Trạch ngồi lên bàn trà: "Không cần cậu lo."
"Cậu muốn tôi sống cả đời dưới sự áy náy vì chuyện cậu bỏ học sao?" Giọng cô truyền ra từ trong chăn, "Cậu thật xấu xa."
"Ừ, tôi xấu xa, chẳng phải cậu biết từ lâu rồi sao." Anh bổ sung một câu, "Là cậu chủ động trêu chọc tôi trước."
Năm lớp 12, rõ ràng anh còn chẳng thèm để ý đến cô.
Lý Minh Lan không đáp lời, đột nhiên im bặt.
Mạnh Trạch đứng dậy: "Lý Minh Lan." Cử động tay quá mạnh, làm rơi chiếc gạt tàn thuốc bằng nhựa màu đỏ mới thay của anh.
Cô vẫn không nói gì.
Anh giật chăn ra: "Cậu sao vậy?"
Cô nheo mắt, như muốn ngủ, lại nhíu mày nói: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, tôi đau quá."
"Tôi đi mua thuốc cho cậu."
"Không có thuốc đâu, đau quá." Cô không còn hơi sức cãi nhau với anh nữa, "Mạnh Trạch, bụng tôi lạnh quá, cậu về muộn quá, tôi ngồi nền lạnh."
"Ừ, là tôi không tốt." Bàn tay to lớn của anh phủ lên tay cô, ôm lấy bụng cô, "Tôi đi đun nước nóng, chườm khăn nóng cho cậu."
Sau khi sinh con, Lý Minh Lan bị đau bụng kinh dữ dội hơn trước, mỗi tháng đều bị hành hạ một ngày.
Khi du học, cô sống nhờ nhà dì.
Dì không có tình cảm sâu đậm với cô, chỉ chăm sóc ba bữa cơm mà thôi.
Lý Minh Lan từ tính cách được nuông chiều đã biến thành chịu khó chịu khổ, đau cũng không kêu ca.
Hôm nay cô phát hiện mình không mạnh mẽ như tưởng tượng, nếu có người che mưa che nắng cho cô, cô vẫn muốn sống trong tháp ngà.
Mạnh Trạch bưng một chậu nước ấm, thử độ ấm của nước, nhúng khăn vào, vắt khô, đặt lên bụng cô.
Thôi Bội Di từng than thở, khi bạn trai bị ốm, cô ấy tận tình chăm sóc; còn khi cô ấy bị ốm, anh ta lại đi tụ tập vui chơi.
Lý Minh Lan khép hờ mắt, lẩm bẩm: "Bạn... trai của cậu ấy không tốt bằng cậu."
Hai chữ đầu quá nhỏ, Mạnh Trạch không nghe thấy, anh tưởng cô nói người họ Diêu, lạnh lùng nói: "Anh ta thì là bạn trai gì chứ."
Chỉ là kẻ thứ ba thôi, chẳng ra gì.
Cơn đau ập đến, mí mắt Lý Minh Lan sụp xuống, môi khô nứt, cô lẩm bẩm: "Mạnh Trạch, tôi muốn uống nước gừng."
"Được." Mạnh Trạch thay cho cô một chiếc khăn nóng mới, "Cậu tự chườm đi, đừng để bị lạnh."
Cô co chân lại, đắp kín bụng hơn.
Mạnh Trạch đóng kín cửa sổ, không cho gió lùa vào, lại dùng chăn quấn quanh bụng cô, sau đó mới đi vào bếp.
Sống một mình nhiều năm, trong bếp của anh luôn có sẵn hành, gừng, tỏi. Anh bật bếp ga, đặt nồi lên, đổ nước vào, thành thạo cắt vài lát gừng, cho vào nồi.
Anh quay đầu nhìn cô.
Cô cuộn tròn trên ghế sofa, tư thế không đổi, ngay cả góc độ của tóc cũng giống như vừa nãy.
Mạnh Trạch đi ra ngoài: "Nước gừng lát nữa là xong, bụng cậu còn lạnh không?"
Cô lắc đầu, lại gật đầu.
"Thật sự không uống thuốc?"
"Không, đợi hết đau là được rồi." Cô ngẩng mắt lên cười với anh, "Trước đây tôi cũng vậy, đau một chút là chịu được, tôi còn lười tự nấu nước gừng nữa là."
"Nhà giàu không nấu cho cậu à?"
"Anh ấy giàu, anh ấy bận mà." Sợ mình lộ ra sơ hở, cô lại nói, "Ôi, đau quá."
Mạnh Trạch bận rộn trong bếp, khi đi ra, anh bưng một bát nước gừng.
Lý Minh Lan chậm rãi ngồi dậy, đưa tay định cầm bát, ngón tay chạm vào thành bát nóng bỏng, cô lại rụt lại: "Nóng quá."
"Vì đây là nước gừng nóng." Anh cầm thìa trong bát, "Nào, há miệng."
"Tôi tự uống được."
"Cậu ngốc thế." Mạnh Trạch múc một thìa nước gừng, thổi nguội, đưa đến bên miệng cô.
Lý Minh Lan không khách sáo, uống một ngụm.
Vị gừng rất nồng, cay, nhưng không gắt.
Mạnh Trạch đút từng thìa như vậy, khiến cô có vẻ như tàn phế, nhưng đã lâu rồi không có ai dỗ dành cô như thế, cô rất nhớ.
Đương nhiên, nếu Mạnh Trạch có thể ngậm miệng lại thì càng tốt.
Lý Minh Lan nhớ ra, lần này cô đến đây là để khuyên anh đi học, bây giờ bầu không khí tốt, anh... cũng có chút đau lòng cho cô đúng không? Cô nhân cơ hội nói: "Mạnh Trạch, nếu cậu đi học, tôi trả học phí cho cậu nhé."
Anh chế giễu: "Không phải dùng tiền của nhà giàu chứ?"
"Đương nhiên không phải, chuyện cậu bỏ học tôi cũng có chút trách nhiệm, tôi bồi thường cho cậu, dùng tiền của tôi." Lương làm thêm của cô không cao, nhưng cô tự tiết kiệm một chút, vẫn có thể hỗ trợ anh.
"Cậu gầy như đậu que vậy, vẫn nên bồi bổ cho mình đi." Mạnh Trạch đút hết bát nước gừng.
Dạ dày ấm lên, Lý Minh Lan lại càng lười biếng hơn, liếc xéo anh: "Mạnh Trạch, cậu càng ngày càng đáng ghét."
"Cậu cũng chẳng đáng yêu." Thấy cô vẫn xoa bụng, anh lại hỏi, "Còn đau không?"
"Đau, phải đến ngày mai mới hết." Cô lười nhúc nhích, "Mạnh Trạch, cậu cứ làm người đáng ghét đi, nếu không tôi sẽ nhớ lại những ngày tháng làm tiểu thư trước đây."
"Nghe có vẻ, nhà giàu kia không chăm sóc cậu cho lắm."
"Anh ấy giàu mà."
"Sao cậu không tìm anh ta nấu nước gừng?"
Cô nằm vật ra ghế sofa.
Mạnh Trạch vẫn lẩm bẩm: "Lý Minh Lan, bây giờ mắt nhìn của cậu thật kém."
"Luôn luôn kém." Cô cãi lại, "Khăn nguội rồi."
Nước nhanh nguội, Mạnh Trạch đi đi về về đun nước mấy lần.
Lý Minh Lan bám vào khe hở của ghế sofa, cẩn thận quan sát, đột nhiên hỏi: "Mạnh Trạch, bạn gái cậu học ở đâu?"
"Liên quan gì đến cậu." Ghế sofa bị cô chiếm rồi, Mạnh Trạch ngồi lên bàn trà.
"Nếu cô ấy biết cậu ở đây nấu nước gừng cho người phụ nữ khác, liệu có đá đít cậu không?"
"Trong số những người tôi quen, chỉ có cậu mới có sở thích biến thái này."
"Cô ấy sẽ làm gì?" Lý Minh Lan như tò mò.
Anh hỏi ngược lại: "Nhà giàu của cậu sẽ làm gì?"
"Chẳng làm gì cả."
Mạnh Trạch gật đầu: "Anh ta thật ra chẳng quan tâm gì đến cậu."
"Chẳng lẽ cậu quan tâm à?"
Trời lạnh, nước nhanh nguội, Mạnh Trạch đi đi về về đun nước mấy lần, trông có vẻ rất quan tâm.
"Đương nhiên." Anh lạnh lùng nói, "Tôi sợ nơi này biến thành nhà ma."
Lý Minh Lan ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ rồi, mượn ghế sofa của cậu ngủ một giấc."
"Lên giường đi, sofa không thoải mái."
"Tôi ngủ một lát rồi đi." Chăn quá ấm áp, cô ôm chặt không chịu buông.
Mạnh Trạch đứng dậy, bế cả người lẫn chăn lên.
Lý Minh Lan giật mình, suýt nữa thì tưởng mình trượt xuống, liền bám vào vai anh: "Cậu làm gì vậy? Nếu bạn gái cậu biết, chắc chắn sẽ đánh cậu một trận nhừ tử."
Anh không hề nao núng.
Cô lại nói: "Vừa nãy tôi ngồi trên cầu thang, quần áo bẩn hết rồi."
"Giặt ga giường rất tiện." Tiện hơn là anh ném cô lên giường.
Cơ thể cô lún vào tấm nệm mềm mại, nghe anh nói: "Ngủ ở đây thoải mái hơn."
Cô bám vào ga giường của anh: "Tại sao tôi phải ngủ trên giường của cậu? Cậu và bạn gái đã lăn lộn ở đây rồi đúng không?"
"Liên quan gì đến cậu."
Cô bứt một sợi tóc, đặt lên gối của Mạnh Trạch: "Như vậy thì cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."
"Ồ." Anh lạnh nhạt đáp, quay người đi ra ngoài.
Lý Minh Lan kéo chăn lên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá khác với trước đây, nhưng trong đó cũng có mùi xà phòng đàn hương quen thuộc của anh.
Cô áp đầu lên gối của anh.
Giả sử cả hai đều có người yêu, thật ra cả hai đều đã sai.
Sau khi gặp lại, họ đã có một đêm hoang đường, tuy có thể viện cớ là do hôm đó cả hai đều uống rượu.
Cô tưởng bên cạnh Mạnh Trạch sẽ có vô số cô gái tài hoa, cô đã tự mình làm một nghi thức chia tay.
Việc anh bị buộc thôi học, cô không thoát khỏi liên quan.
Anh nói không cần lòng thương hại.
Nói thương hại thì quá đơn giản, Lý Minh Lan có áy náy, có tiếc nuối, có xót xa.
Nếu anh không bỏ học, anh là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, làm công việc gì cũng thoải mái hơn bây giờ.
Mạnh Trạch đi tắm.
Anh vắt khăn lên mái tóc còn ướt, thay một bộ đồ dài ở trong, khoác thêm áo khoác bên ngoài, anh coi như cô không tồn tại, tự mình chui vào trong chăn.
Tình cũ lại nằm chung giường, là sai lầm lớn.
Lý Minh Lan hỏi: "Mạnh Trạch, bạn gái cậu không đến đây à?"
"Cậu tìm đến cửa lúc nửa đêm, đã báo cáo với nhà giàu chưa?"
Cô đáp lại: "Liên quan gì đến cậu."
"Bụng còn đau không?"
"Đau."
"Lý Minh Lan, bây giờ cậu nằm trên giường tôi không phải là chuyện xấu." Dù sao nhà giàu cũng không phải thứ tốt đẹp gì, Mạnh Trạch ôm cô lại gần.
Cô mở to mắt.
Đã năm năm trôi qua, ngũ quan của Mạnh Trạch không thay đổi nhiều, anh không nói tuổi, có lẽ người khác sẽ tưởng anh là học sinh cấp ba, thời gian dường như dừng lại trên người anh.
Mạnh Trạch nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Lý Minh Lan kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ, cô đẩy Mạnh Trạch ra.
Sức lực của anh lớn biết nhường nào, lật người đè lên, trọng lượng đàn ông đè nặng lên người cô, bàn tay cô đẩy anh lên ngược lại bị anh giữ chặt.
Cô đá anh.
Thật ra lần trước cô đã biết, những sự vùng vẫy này của cô đối với anh đều vô dụng, anh say đến mức mơ hồ cũng có thể khống chế cô, huống chi bây giờ anh tỉnh táo, dùng ánh mắt sắc như dao liếc nhìn cô.
Cô cắn anh một cái.
Anh xuýt xoa.
Cô hét lên: "Mạnh Trạch, bây giờ là ngày đèn đỏ của tôi."
"Tôi biết, Lý Minh Lan, tôi chỉ muốn nếm thử chút ngọt ngào thôi." Anh chưa uống thuốc, một sự thôi thúc mãnh liệt như thú dữ cuồn cuộn dâng lên, xé nát anh, buộc anh phải xé nát cô.
Anh nghiến răng, cắn lên dái tai cô.
Cô cảm thấy đau nhói, vừa đau vừa nhột, anh nói là biết, nhưng cô không biết anh có thật sự biết hay không, chỉ có thể cầu xin: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu đừng làm bậy, con gái trong thời kỳ này rất dễ bị nhiễm trùng, bụng tôi lại còn đau nữa."
"Ừ." Anh chống khuỷu tay dậy.
Cô muốn trốn, nhưng bị anh giữ chặt trong vòng tay, không thể đi đâu, cuối cùng cũng chỉ nép vào lòng anh, dỗ dành anh: "Mạnh Trạch, cậu phải ngoan."
"Yên tâm, tôi sẽ không cởi hết đồ của cậu." Ngoài ra, những gì thuộc về anh, cô không thể chạy thoát.
Anh nói: "Lý Minh Lan, tôi tốt hơn anh ta."
Thấy cô không đáp, anh lại gọi cô: "Lý Minh Lan."
"Cái gì!"
"Anh ta quá tệ."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");