(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cửa sổ mà Lý Minh Lan vừa dựa vào lại được mở ra.
Nước mưa hắt vào, làm ướt bức tường bên dưới cửa sổ.
Cô đi tới đóng cửa sổ phía dưới, rồi kiễng chân lên để đóng cửa sổ phía trên, nhưng không với tới.
Thấy Mạnh Trạch đứng quay lưng về phía mình, lặng lẽ hút thuốc như người câm, cô bèn đi bê ghế ăn đặt dưới cửa sổ.
Tất của cô cũng bị ướt, cô cởi ra rồi bước lên ghế.
Cô mở chốt cửa sổ phía trên, gió bất ngờ ập vào mặt khiến cô nín thở, tay hơi buông lỏng, cửa sổ mất chốt rơi xuống, suýt kẹp vào ngón tay cô.
Cô giật mình, tay run lên, mất thăng bằng, cô vội vàng nắm lấy lưng ghế để giữ vững thân mình.
Ngón tay cô lướt nhanh trên cạnh ghế, hụt mất, cô loạng choạng, suýt ngã xuống.
Mạnh Trạch từ ban công quay lại, đỡ lấy vai cô.
Lý Minh Lan tránh tay anh, ngồi vững lại rồi nói: "Được rồi, được rồi."
Cô đặt chân xuống đất, lắc ghế một cái, ngay sau đó, cô kêu lên đau đớn: "Á!" Ngón chân cô bị chân ghế đè lên, đau đến mức cô phải ôm một chân, nhảy lò cò: "Đau quá, đau quá!"
Cô nhảy đến cạnh ghế sofa, ngã xuống, ôm ngón chân cái bên phải kêu đau. Cô lăn lộn trên ghế sofa một hồi lâu mới bớt đau.
Mạnh Trạch không nói gì, đi vào phòng, rồi lại đi ra, đứng trước mặt cô.
Lý Minh Lan co chân lại: "Đều tại cậu đấy."
"Là do cậu ngốc." Mạnh Trạch đưa cho cô một lọ thuốc nước.
Trên lọ thuốc cũ kỹ vẫn còn lưu lại lời dặn của bác sĩ.
Năm đó, khi anh xếp hàng đăng ký khám bệnh cho cô, cô đã say mê anh biết nhường nào.
Cô lại nhìn anh.
Vẫn là đôi lông mày lạnh lùng ấy, sao năm lớp 12 cô lại thấy anh là người đàn ông rực rỡ nhất thế gian chứ.
Mạnh Trạch: "Xịt cái này, có tác dụng giảm đau."
Lý Minh Lan mở nắp, không ấn được, nhìn kỹ thì thấy vòi phun cũng hơi ngả vàng, cô lật đáy chai, tìm thấy hạn sử dụng: "Thuốc này của cậu hết hạn rồi, để năm năm rồi chứ gì."
"Mấy năm không dùng rồi." Anh đã dọn dẹp tất cả những thứ liên quan đến cô, bao gồm cả cái này, túi ni lông được anh mở ra, "Ở đây không có người ngốc như cậu."
"Miệng chó không mọc được ngà voi."
"Cậu ngồi đó, tôi xuống lầu mua thuốc cho cậu."
"Không cần, một lát là khỏi thôi." Cô xoa xoa ngón chân bị thương.
Anh thấy phần thịt nhỏ màu hồng sưng to lên: "Sưng như chân giò rồi kìa."
Lý Minh Lan suýt nữa thì đá anh một cái.
Mạnh Trạch đi ra ban công lấy ô.
"Đừng đi nữa." Mưa to thế này, ai ra ngoài cũng bị ướt như chuột lột.
Anh không nghe, cứ thế bỏ đi.
"Mạnh Trạch, Mạnh Trạch." Gọi không được người, Lý Minh Lan lê chân đến cửa sổ, nhìn một lúc cũng không thấy anh.
Mưa gió che khuất tầm nhìn của cô, cô lại ra ban công.
Mưa rơi trên lan can, bắn tung tóe vào người cô, đôi chân mang dép lê của cô lập tức lạnh buốt.
Đêm đen đặc, người lao vào màn mưa, như thể giây tiếp theo sẽ bị nhấn chìm.
Cô suýt nữa thì hét xuống dưới lầu: Mạnh Trạch, quay lại đi.
Đêm khuya, cô lại không dám gọi.
Đèn đường chỉ chiếu sáng một vùng mưa trắng xóa.
Cô bật đèn ban công.
Khi Mạnh Trạch quay lại sẽ nhìn thấy ánh đèn ở đây ngay lập tức.
Dép bị bẩn, cô cởi ra, xách dép vào nhà.
Gió thổi cửa sổ trong phòng kêu rầm rầm.
Lý Minh Lan bước vào, đột nhiên nhìn thấy chiếc vali được kéo ra từ gầm giường.
Nắp vali mở một nửa, lộ ra bên trong một chiếc kẹp tóc hình đèn lồng nhỏ màu đỏ đã phai.
Cô thích chiếc kẹp tóc này chính vì hình đèn lồng đỏ.
Cô mong muốn thi cử sẽ đỏ rực. Đương nhiên, điều đó không đáng tin.
Năm năm trước, cô không dọn dẹp bất cứ thứ gì, sau khi cãi nhau một trận, cô nghĩ rằng mình sẽ quay lại.
Nào ngờ, cãi nhau xong là thật sự kết thúc.
Lý Minh Lan đóng cửa sổ, ngồi xổm bên cạnh vali.
Cô xem xét từng món đồ trang sức của mình, ngay cả một sợi dây buộc tóc màu đen nhỏ cũng còn.
Anh dọn dẹp thật sạch sẽ.
*
Trên đường không có mấy người đi bộ, Mạnh Trạch lội nước đến hiệu thuốc.
Mưa hắt vào từ dưới ô, gió thổi ngược lên, chiếc ô lớn bị thổi phồng, suýt nữa thì bay lên.
Mạnh Trạch kéo nó xuống.
Trong một đêm mưa gió như thế này, hiệu thuốc đã đóng cửa từ lâu.
Anh đập cửa cuốn, tiếng động bị át đi bởi tiếng mưa, anh dùng chân đá cửa.
Một lát sau, cửa cuốn nhỏ hé ra một khe hở nhỏ, sau đó, một cái đầu nhỏ thò ra: "Ồ, chào anh."
"Ông chủ Tạ đâu?" Mạnh Trạch cất ô.
Tạ Sơn Điệp mở toàn bộ cửa ra: "Anh trai em nhát gan, bảo em ra xem thử."
"Em mới bao nhiêu tuổi mà anh trai em còn nhát gan hơn em?"
"Anh ơi, em năm nay mười một tuổi rồi." Lúc nãy Tạ Sơn Điệp đến, không bật đèn mà dùng đèn pin.
Ánh sáng đèn pin ngược lại khiến cửa hàng tối om trở nên âm u.
Mạnh Trạch hỏi: "Có phải ông chủ Tạ nghe thấy sấm sét là co rúm lại trong chăn run rẩy không?"
"Em và anh em không ở cùng phòng, em không biết." Tạ Sơn Điệp bật đèn, "Anh ơi, anh muốn mua thuốc ạ?"
"Thuốc trị vết thương."
Mắt cô bé vẫn chưa quen với ánh đèn, nheo mắt lại: "Là bị va đập hay là đau nhức do phong thấp ạ?"
"Em hiểu về dược lý à?"
"Em phải trông cửa hàng, nên học theo anh trai một chút."
"Bị ghế đè lên ngón chân, mua chai xịt giảm đau."
"À..." Tạ Sơn Điệp lúc này mới quay đầu nhìn anh.
"Cô ấy sợ đau." Mạnh Trạch bình tĩnh lấy ra lọ thuốc cũ, "Mua cái này."
"Ồ, có ạ." Tạ Sơn Điệp lấy hộp thuốc từ tủ lạnh, nhận tiền, cô bé nói, "Anh đi thong thả ạ."
Mạnh Trạch mở cửa, gió mưa lạnh lẽo ập vào mặt: "Cô bé, anh thấy ông chủ Tạ cũng không nhát gan đâu, giữa đêm khuya thế này mà lại để em một mình ra mở cửa."
"Anh ơi." Tạ Sơn Điệp mỉm cười, "Em gan dạ, em không sợ."
Nhiều năm sau, cô bé vẫn nói với anh như vậy: "Mạnh Trạch, em gan dạ, em không sợ."
*
Lý Minh Lan đi giày vào, lại ra ban công, cô dứt khoát bê ghế ra, ngồi ở cửa.
Cô khoác chặt áo bông, cũng không quay vào nhà nữa.
Không một bóng người qua lại.
Vì vậy, khi Mạnh Trạch xuất hiện ở dưới lầu, cô không khỏi đứng dậy, mặc cho mưa gió tạt vào người.
Cô nhìn bóng người đó biến mất dưới mái hiên dưới lầu.
Một lúc sau, cửa mở ra.
Lý Minh Lan chạy ra đón, chỉ thấy chiếc ô ướt sũng, và người cũng ướt nửa thân.
"Lý Minh Lan." Thấy tóc cô ướt một nửa, lời anh nói ra lạnh lẽo như gió mưa, "Cậu chạy ra ngoài hứng gió làm gì? Lỡ bị cảm lạnh thì sao?"
Cô lại hỏi: "Mạnh Trạch, khi cậu lên đây có thấy đèn ban công không?"
Đương nhiên là thấy rồi, trong năm năm, đèn ở đây chưa từng sáng lên vì anh. Anh hờ hững nói: "Mua thuốc về rồi đây."
Lý Minh Lan hất ngón chân lên, muốn nói mình đã hết đau rồi, nhưng vì lịch sự, cô khách sáo nói: "Cảm ơn."
Anh nhếch mép, đáp lại lịch sự: "Cảm ơn."
Cô đặt chân lên tay vịn ghế sofa dài, trực tiếp xắn ống quần lên.
"Lý Minh Lan." Mạnh Trạch đột nhiên gọi cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ống quần ướt sũng của anh: "Cậu đi thay quần áo đi, không thì sẽ bị cảm lạnh đấy."
Anh dựa vào cửa ra vào, cách cô rất xa, không nhúc nhích, khuôn mặt im lặng ẩn trong bóng tối.
Cuối cùng cũng cất quá khứ đi, anh ném thuốc qua: "Tự xịt đi."
Cô cũng đâu có định nhờ anh xịt, cô muốn hỏi gì đó, nhưng không hỏi được, cứ vòng vo tam quốc: "Bạn gái cậu học vấn cao, chẳng lẽ cô ấy không khuyên cậu đi học sao?"
Mạnh Trạch trả lời rất nhanh: "Cô ấy không yêu cầu bằng cấp."
"Ồ." Cô lại hỏi, "Bây giờ cậu làm công việc gì?"
"Nhiếp ảnh."
"Ồ, sau này cậu cứ như vậy sao?"
"Đương nhiên, bạn gái tôi không phải loại ham vật chất, không phải cứ nhất định phải để tôi nuôi."
"Cậu có người chăm sóc là tốt rồi."
"Tôi có người chăm sóc hay không liên quan gì đến cậu? Đến lượt cậu đánh giá tốt hay không tốt à."
"Dù sao cũng là bạn học nửa năm, biết cậu nghiện rượu hút thuốc cũng không chết được." Cô cười tươi, "Tôi rất an tâm."
Mạnh Trạch tránh mặt cô, đi thẳng vào phòng tắm.
Thái độ gì vậy? Bạn gái anh cũng không quản anh. Lý Minh Lan lại nghĩ, trước đây Mạnh Trạch cũng không muốn thừa nhận cô là bạn gái trước mặt mọi người, rõ ràng là chê bai cô.
Tài hoa hơn người, là điều Lý Minh Lan mãi mãi không thể đạt tới.
Cô không giỏi khuyên người khác.
Nếu là hai người trước đây, anh không đi học, cô sẽ đeo bám, thế nào anh cũng sẽ nghe một chút.
Cô vò tóc, rốt cuộc cô vẫn mong Mạnh Trạch được tốt.
*
Mạnh Trạch ở trong phòng tắm, nhưng không phải đang tắm.
Anh dựa vào tường, nửa người chống lên bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, gu thẩm mỹ của anh vẫn còn đó, chỉ là khi đối diện với bản thân, anh thường thấy khuôn mặt méo mó.
Anh thấy miệng đắng ngắt, muốn hút thuốc.
Bao thuốc và bật lửa đều ở bên ngoài.
Tối nay anh đã cho Lý Minh Lan một trận dằn mặt, nhưng không có niềm vui chiến thắng.
Thuốc ức chế ham muốn, anh gần như không có nhu cầu - nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, anh nhìn thấy chân của Lý Minh Lan, không khỏi nhớ lại trước đây, sau đó cảm xúc hơi mất kiểm soát, gần như cuồng loạn.
Vừa nãy nên gặp anh Tạ, nghe cao kiến của anh Tạ.
Nếu không, Mạnh Trạch lại coi Lý Minh Lan như đối thủ trên võ đài, không chết không thôi.
*
Mưa lại tạnh.
Lý Minh Lan lắc lắc chai xịt, xịt vào ngón chân, lạnh đến run người.
Thuốc này chắc là lấy từ tủ lạnh ra.
Cô hét vào phòng tắm: "Tôi về đây."
Mạnh Trạch đi ra, anh không thay quần áo, tóc ướt là do bị mưa: "Không có taxi, nếu cậu muốn bơi về thì cứ đi."
Cô đột nhiên co rúm người lại, ôm lấy đầu gối: "Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm bậy."
Mạnh Trạch định uống thêm một viên thuốc nữa, như vậy anh muốn làm bậy cũng không làm bậy được: "Tôi đi ngủ, cậu tùy ý."
"Nam nữ ở riêng không tiện, lát nữa tôi sẽ đi." Lý Minh Lan dịch người vào góc ghế sofa, "Dù sao chúng ta đều đã có người yêu rồi."
Anh cúi người, nhưng không đến gần: "Lý Minh Lan, đừng tự đánh giá cao bản thân, tôi là nhiếp ảnh gia, mắt nhìn của tôi cao hơn trước đây, cậu so với bạn gái tôi chẳng khác gì đậu khô."
Cô ôm gối, suýt nữa thì ném vào anh, để phản bác lời anh, cô ưỡn ngực.
Nhìn thấy được mà không sờ được, Mạnh Trạch nghe thấy tiếng răng mình nghiến ken két, anh nghiến răng mới không đến gần cô.
Anh quay về phòng, khóa cửa, mở ngăn kéo, nuốt chửng hai viên thuốc.
Anh đá vào chiếc ghế gỗ trước bàn, đá đến trước cửa, chặn cửa lại.
Anh cũng không biết khi nào mình sẽ thật sự lao ra ngoài, thực hiện từng việc mà mình đã tưởng tượng vô số lần.
Mạnh Trạch nằm trên giường trằn trọc.
Tác dụng của thuốc phát huy sau khoảng nửa tiếng, chịu đựng một chút là qua.
Anh không nhìn thấy Lý Minh Lan.
Nhưng Lý Minh Lan của anh đang ở đây.
Cách một cánh cửa, vật đổi sao dời, nhưng cũng có chung một bầu không khí với bên ngoài.
Anh không muốn ngủ quên trong bầu không khí như vậy, không khí không màu không mùi, nhưng anh dường như ngửi thấy mùi hương năm xưa.
*
Lý Minh Lan nằm sấp trên lưng ghế sofa, dán mắt vào cửa phòng một lúc lâu.
Hai con người, cứ vấp ngã mãi. Ngay từ đầu đã không hợp nhau, cô cố chấp không tin, cuối cùng lại rơi vào kết cục có con trai ruột mà không thể nhận.
Còn Mạnh Trạch thì tự tay chôn vùi tương lai tươi sáng.
Chắc là hối hận lắm.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");