(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngón tay Mạnh Trạch thon dài.
Lý Minh Lan đánh anh.
Dường như anh không thấy đau.
Ngoài việc mắng anh ra, cô không còn cách nào khác, nhưng cũng đúng như anh nói.
Chẳng mấy chốc, cảm giác tê dại và râm ran mạnh mẽ hơn cả rượu mạnh ập đến, nhấn chìm cô.
"Lý Minh Lan, Lý Minh Lan." Men rượu khiến lưỡi Mạnh Trạch không nghe lời, lời nói bắt đầu mơ hồ, không nói được gì khác, chỉ liên tục gọi tên cô.
Tất cả suy nghĩ trong đầu Mạnh Trạch đều ở trên tay anh.
Sau đó, anh ôm người trong lòng ngủ thiếp đi.
Lý Minh Lan bừng tỉnh, vỗ vỗ Mạnh Trạch.
Anh không phản ứng, hai tay ôm chặt eo cô.
Cô đẩy một cái, dùng hết sức bình sinh đẩy anh nằm ngửa ra.
Mạnh Trạch say đến bất tỉnh nhân sự.
Không giẫm được vào mông anh, Lý Minh Lan liền giẫm lên eo anh: "Đồ khốn, đồ khốn."
Sợ anh lại tỉnh dậy, cô kéo áo len xuống, cài cúc lại.
Không còn tâm trí uống nước nóng nữa, cô vội vã đi ra ngoài.
*
Trong lúc Lý Minh Lan và Mạnh Trạch dây dưa, Diêu Hi Tân đã gọi cho cô hai cuộc.
Cô không nghe máy, trực tiếp quay lại phòng karaoke.
Thôi Bội Di la lên: "Tớ cứ tưởng cậu rơi xuống bồn cầu rồi chứ."
Diêu Hi Tân quan tâm hỏi: "Minh Lan, cô đi đâu vậy?"
Hóa đơn khách sạn được ghi dưới tên Diêu Hi Tân, không thể giấu được. Lý Minh Lan thành thật khai báo, tôi gặp người bạn học cũ say rượu, cận ấy bất tỉnh nhân sự nên cô đành phải đưa cậu ấy đến khách sạn lớn.
"Không sao đâu." Diêu Hi Tân rất hào phóng.
Lý Minh Lan ngồi trên ghế sofa, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Đã năm năm rồi cô không gần gũi đàn ông, hôm nay bị như vậy, bên dưới có chút khác lạ.
Ánh đèn mờ ảo che giấu cho cô một cách hoàn hảo, giọng điệu trò chuyện của cô vẫn khá tự nhiên.
Thôi Bội Di nói, tối nay cô ấy mở concert nên để cô ấy thanh toán. Cô ấy lấy ví ra, quẹt thẻ thanh toán, sau đó đặt ví vào một chiếc túi xách trên ghế sofa.
Ba người rời đi lúc hai giờ rưỡi sáng.
Phòng Diêu Hi Tân đặt cho Lý Minh Lan đã bị bạn học cũ của cô chiếm giữ, anh ta hỏi có cần đặt thêm phòng cho cô nghỉ ngơi không.
Lý Minh Lan cười nói: "Sao lại để Diêu đại thiếu gia tốn kém thêm nữa, tôi vẫn nên về thôi."
Lần này, đến lượt anh ta kiên trì: "Gọi tôi là Diêu Hi Tân."
Lý Minh Lan trở về nhà anh trai. Cô không đánh thức ai, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, liên tục dùng nước rửa sạch dấu vết người đàn ông kia để lại.
Năm năm trôi qua, tên khốn vẫn là tên khốn.
Mối quan hệ của họ đã không còn như xưa, vậy mà anh lại lợi dụng lúc say rượu để sàm sỡ cô.
Lý Minh Lan đặt tay lên nơi Mạnh Trạch từng vuốt ve, mân mê vài cái, rồi lại dùng nước ấm rửa sạch. Một lúc lâu sau, cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Cô đã sinh cả con trai của anh rồi, không có gì không thể buông bỏ.
Thân hình Mạnh Trạch còn rắn chắc hơn năm năm trước, cô cứ coi như mình đã "mua vui" với một món hàng cao cấp.
Nghĩ thông suốt rồi, cô nằm xuống ngủ.
*
Mạnh Trạch mở mắt thấy chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà, đầu càng đau hơn.
Vừa tỉnh rượu, anh ngồi dậy, suy nghĩ dần trở lại.
Anh thường xuyên mất ngủ, nên cũng thường xuyên lui tới quán karaoke đó.
Anh không hát, vì anh không biết hát.
Lý Minh Lan thích bài hát chủ đề của “Anh hùng xạ điêu”, thỉnh thoảng anh cũng nghe bản gốc.
Bản gốc không hài hước như Lý Minh Lan hát. Vì vậy, sau khi nghe bản gốc, anh lại nghe nhạc đệm.
Thính giác của anh như khắc ghi giọng hát của cô vào nhạc đệm, dường như có thể thấy vẻ oai phong khi cô cầm mic năm đó.
Anh gọi vài chai rượu.
Nồng độ của bia quá thấp, bây giờ anh đều uống rượu trắng.
Rượu rất hữu ích, anh đã ngủ, ngủ đến tận bây giờ.
Đồng hồ treo tường chỉ mười giờ mười phút.
Mạnh Trạch kéo rèm cửa sổ. Trên kính phản chiếu bóng dáng mờ ảo của anh, rõ ràng hơn trong tầm nhìn là tòa nhà chọc trời đối diện.
Anh không nhớ mình đã đến phòng khách sạn này như thế nào.
Anh tìm khắp phòng, ngoài anh ra, không còn ai khác.
Hình như có người dìu anh vào.
Anh mơ thấy Lý Minh Lan mặc chiếc áo len trắng mềm mại, nằm ngửa trên chiếc giường êm ái, bất lực gọi tên anh.
Cảm giác trên đầu ngón tay anh quá chân thật, say rượu giống như gặp ma.
Mạnh Trạch đến quầy lễ tân của khách sạn.
Nhân viên lễ tân nói rằng anh được nhân viên phục vụ dìu vào.
Khi anh quay đầu nhìn thấy cây cảnh sáng bóng, anh cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói của Lý Minh Lan dưới gốc cây này.
Mọi thứ như thật như giả, như ảo như mộng.
Mạnh Trạch đưa thẻ phòng: "Ai đặt phòng này?"
Sau khi kiểm tra, nhân viên lễ tân mỉm cười trả lời: "Do anh Diêu đặt ạ."
Trong số những người Mạnh Trạch quen biết, không có ai họ Diêu.
Chẳng lẽ là người tốt bụng ở quán karaoke thấy anh say bất tỉnh nên đưa anh đến đây, còn đặt một phòng suite hạng sang?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
Mạnh Trạch nói: "Thanh toán."
Nhân viên lễ tân cười duyên dáng: "Hóa đơn đã được tự động trừ vào thẻ của anh Diêu ạ."
*
Quán karaoke chủ yếu kinh doanh về đêm, mười một giờ mới mở cửa.
Mạnh Trạch mua một bao thuốc và một chiếc bật lửa ở cửa hàng nhỏ ven đường. Anh châm thuốc, hút hai hơi.
Cơn đau đầu do say rượu đã dịu đi phần nào.
Đến mười một giờ, Mạnh Trạch quay lại quán karaoke.
Nhân viên phục vụ đứng ở quầy lễ tân chính là người đã dẫn đường cho Mạnh Trạch hôm qua.
Nhân viên phục vụ nhận ra anh: "Quý khách, anh tỉnh rồi."
Mạnh Trạch: "Tối qua tôi rời đi như thế nào?"
Nhân viên phục vụ: "Có một người tự xưng là bạn học cũ của anh đã đưa anh đi, còn sắp xếp cho một đồng nghiệp vạm vỡ của chúng tôi đưa anh lên xe."
Giọng điệu của Mạnh Trạch lạnh hơn: "Bạn học cũ?"
"Vâng." Nhân viên phục vụ hơi sững người, "Chẳng lẽ... cô ấy không phải bạn học cũ của anh sao?" Không lẽ là nhân lúc người ta say rượu mà cướp bóc?
Mạnh Trạch bất lực, chống khuỷu tay lên quầy: "Tôi không nhìn thấy người, làm sao tôi biết đối phương có phải bạn học cũ của tôi hay không?"
"Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy cũng hát ở đây, hát bài gì đó..." Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút, "Anh hùng xạ điêu..."
Mạnh Trạch ngắt lời nhân viên phục vụ: "Hô, ha!"
Nhân viên phục vụ giật mình. Đang nói chuyện tự nhiên lại hét lên như vậy, thật đáng sợ. Nhưng khách hàng là thượng đế, nhân viên phục vụ mỉm cười, lấy hơi: "Đúng vậy, chính là hô, ha!"
Nhân viên phục vụ nhìn sắc mặt vị khách trước mặt, ảm đạm như mây đen kéo đến, giống như mưa to trút xuống, cũng giống như tòa nhà sụp đổ.
Mạnh Trạch: "Cô ấy hát ở đâu?"
Nhân viên phục vụ: "Họ đã đi rồi."
Họ? Tức là cô ấy có người đi cùng. Mạnh Trạch nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ, lạnh lùng nói: "Người này nói là bạn học cũ của tôi, nhưng lại móc trộm ví của tôi."
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ lúng túng, là anh ta đã nhẹ dạ cả tin trước, anh ta lo lắng Mạnh Trạch đổ chuyện tối qua lên đầu mình: "À đúng rồi, phòng của họ gọi rất nhiều đồ uống, không uống hết. Một trong số những vị khách đó có để lại số điện thoại và địa chỉ, hôm nay chúng tôi sẽ gửi số đồ uống còn lại đến đó."
Mạnh Trạch: "Số điện thoại gì? Địa chỉ gì?"
Nhân viên phục vụ cảm thấy để người trong cuộc tự giải quyết thì tốt hơn, nên đưa mảnh giấy ra.
Số điện thoại trên giấy là số Ả Rập, địa chỉ là tên tiếng Anh của một khách sạn.
Chính là khách sạn năm sao mà Mạnh Trạch đã nghỉ qua đêm hôm qua.
*
Mạnh Trạch cùng nhân viên phục vụ đến khách sạn lớn.
Số điện thoại trên giấy là số điện thoại lễ tân của khách sạn, địa chỉ thậm chí không có số phòng, có thể thấy đối phương khá thận trọng.
Lễ tân nhận mấy chai rượu.
Nhân viên phục vụ không muốn xen vào ân oán giữa Mạnh Trạch và người bạn học cũ, nên nhanh chóng rời đi.
Mạnh Trạch ngồi trên ghế sofa ở sảnh.
Một lúc sau, một người đàn ông bước ra từ thang máy. Anh ta phong độ ngời ngời, dáng vẻ đường hoàng, giơ tay lộ ra chiếc đồng hồ cơ giá trị trên cổ tay.
Người đàn ông nói vài câu với lễ tân.
Lễ tân lập tức lấy hộp giấy của quán karaoke ra.
Người đàn ông nói: "Đem lên phòng tôi."
Lễ tân cung kính: "Vâng, thưa anh Diêu."
"Đẹp trai lắm tiền" quả thật là sở thích của Lý Minh Lan. Mạnh Trạch mở bao thuốc, dùng sức xé, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc từ bên trong.
"Anh Diêu" vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại: "Minh Lan."
Sảnh cấm hút thuốc.
Mạnh Trạch gõ điếu thuốc vào bao thuốc.
"Đồ uống đã được gửi đến cho tôi rồi." "Anh Diêu" mỉm cười dịu dàng, "Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi, tối qua mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe. Có việc gì thì gọi cho tôi."
Mạnh Trạch ngậm điếu thuốc. Anh không châm lửa, nhai đầu lọc như nhai kẹo cao su.
Hừ, kẻ thứ ba.
Trên bàn trà cạnh ghế sofa có một cuốn sổ nhỏ và một cây bút ký màu xanh lá cây.
Màu sắc thật xui xẻo.
Mạnh Trạch xé một tờ giấy, viết vài chữ.
Anh kẹp mảnh giấy lại.
Diêu Hi Tân vừa đi ra ngoài, lại quay trở lại. Anh ta có vẻ đang vội, chỉ đi vài bước ngắn ngủi mà nhìn đồng hồ những hai lần. Anh ta bước vào thang máy.
Mạnh Trạch kịp thời dùng mũi giày chặn cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
Diêu Hi Tân chỉ coi Mạnh Trạch là khách, lùi lại một bước, nhường đường.
Mạnh Trạch không vào thang máy, hai tay đút túi áo khoác, liếc nhìn Diêu Hi Tân.
Diêu Hi Tân hơi nhướn mày.
Đối phương nhắm vào anh ta mà đến? Áo khoác của người này nhăn nhúm, cạnh khóa kéo dính vết bẩn màu nâu vàng, là trang phục của người bình thường.
Nhưng bố thường nói với anh ta rằng nhìn người phải nhìn khí chất.
Người này ngũ quan tuấn tú, cao ráo, đặc biệt là ánh mắt kiêu ngạo như đang thị uy.
Diêu Hi Tân nhấn nút đóng cửa: "Anh ơi, quá giờ rồi."
Cửa thang máy đóng lại, rồi lại mở ra vì bị chặn.
Mạnh Trạch: "Nhắn lại với Lý Minh Lan."
Diêu Hi Tân cau mày.
Mạnh Trạch: "Chuyện tối qua, tôi nợ cô ấy một ân tình."
Diêu Hi Tân giãn mày: "Xin hỏi anh là…”
"Tôi là bạn học cũ của cô ấy." Mạnh Trạch đưa tờ giấy, "Khi anh gặp cô ấy, hãy bảo cô ấy liên lạc với tôi, để tôi trả lại ân tình này."
Diêu Hi Tân nhận tờ giấy, mỉm cười lịch sự: "Tôi sẽ nhắn lại với Minh Lan."
Mạnh Trạch rời đi, cửa thang máy đóng lại.
Lý Minh Lan mở điện thoại đúng lúc này.
Diêu Hi Tân cười: "Minh Lan. Đúng rồi, Paige đang ở khách sạn."
Sau khi cúp máy, anh ta gấp tờ giấy lại, không hề chuyển lời của "người bạn học cũ".
*
Lý Minh Lan đã đặt báo thức theo giờ thức dậy của Lý Thâm.
Nhưng con trai không ngủ nướng, còn người mẹ thì lại nằm trên giường ngủ mê man.
Hôm qua thật mệt mỏi, cô đi chơi với bạn, ăn cơm với bạn, hát karaoke với bạn. Cuối cùng, còn phải vận động một trận tốn sức tốn thời gian.
Chuông báo thức reo, Lý Minh Lan cuộn mình vào trong chăn.
Chuông báo thức reo lần hai, cô lấy hết can đảm, ngồi dậy.
Lý Thâm đã tập thể dục buổi sáng ở trường mẫu giáo xong, mặc chiếc áo khoác đen yêu thích, ngồi trên ghế ăn cao, cúi đầu dùng thìa xúc trứng hấp.
Lý Minh Lan ngáp dài, ngồi xuống bên cạnh cậu bé: "Thâm ngoan, con dậy sớm vậy."
"Bố nói, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh." Lý Thâm dạy dỗ cô.
Nhìn con trai gần hơn, cô thấy đôi mắt vừa quen vừa lạ. Cô cụp mắt xuống, áp mặt vào má con trai: "Thâm ngoan quá."
Sự ngoan ngoãn của con trai không liên quan gì đến người ấy, đó là công lao của anh chị cô.
Cô dắt con trai đi học, trước khi ra khỏi cửa, mỉm cười với anh chị: "Hai anh chị vất vả rồi."
Lý Húc Bân bực bội: "Bớt ngủ nướng đi."
Con trai đến trường mẫu giáo rồi, Lý Minh Lan quay về ngủ nướng tiếp.
Cho đến khi cô nhận được điện thoại của Diêu Hi Tân.
Cô nói chuyện vài câu, rồi tiếp tục nằm ườn ra giường.
Cô nhìn thấy chiếc túi xách được treo lên.
Chiếc túi này là đồ thủ công của cô, lúc đó cô làm hai chiếc, một chiếc tặng cho Thôi Bội Di.
Hôm qua, không chỉ quần áo của cô dính mùi rượu, mà chiếc túi này cũng có mùi nồng nặc.
Cô định lấy túi ra phơi, lại phát hiện ví của Thôi Bội Di ở trong túi.
Ở quán karaoke, hai chiếc túi đều đặt cạnh ghế sofa, chắc là Thôi Bội Di nhầm lẫn.
Thôi Bội Di đi du lịch khắp nơi, không có giấy tờ tùy thân thì bất tiện.
Lý Minh Lan định ra ngoài trả ví, nhân tiện giải thích với Diêu Hi Tân.
Người ở khách sạn là bạn học cũ của cô, cô ngại để Diêu Hi Tân thanh toán.
Thôi Bội Di không nghe máy.
Lý Minh Lan lại liên lạc với Diêu Hi Tân, hẹn gặp nhau dưới gốc cây bên ngoài khách sạn lớn.
Cô đưa ví của Thôi Bội Di cho Diêu Hi Tân, làm ra vẻ mệt mỏi: "Hôm qua mệt quá, tôi về nghỉ ngơi đây."
Diêu Hi Tân nói với vẻ thương tiếc: "Xin lỗi, tôi quên mất Paige nói cô rất bận."
Lý Minh Lan cười: "Chúc hai người vui vẻ."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");