Tuyệt Đối Rung Động

Chương 43




Ôn Như Ý nhìn thấy anh thì gương mặt lập tức tươi cười đón chào, “Trì Chu, con đã về rồi à, vừa rồi cô bé kia là?”

“Dì Ôn tới nhà của cháu có chuyện gì?” Anh cố ý chuyển đề tài.

“Đây không phải do con đã kết thúc kỳ thi đại học sao, dì muốn đến xem.” Ôn Như Ý đứng lên, đưa một bao lì xì đến trước mặt anh, trông hơi dày, “Đây là một chút tâm ý của dì.”

Nói chung, đều là chờ công bố kết quả thi đại học, thi đậu trường đại học tốt, người trong nhà mời khách ăn cơm mới có người đưa bao lì xì làm phần thưởng, Ôn Như Ý lại ra bài không ấn theo lẽ thường.

“Không nhọc dì tiêu pha.” Giang Trì Chu trực tiếp từ chối.

Tống Nhàn bên cạnh cũng giúp đỡ, “Chị Như Ý, tiền này bọn em sẽ không nhận, ý tốt của chị chúng em sẽ nhận.”

Mười năm qua, bọn họ không ngừng liên hệ với nhà họ Ôn, nhưng Ôn Như Ý rất hiếm khi chủ động chạy tới, hôm nay là ngoài ý muốn, ngay cả Tống Nhàn cũng chưa từng đoán trước.

Không có chút chuẩn bị nào để Ôn Như Ý vào nhà, câu câu chữ chữ của bà lại vô cùng khách khí, trong lòng nghẹn lại nhiều chuyện nhưng bề ngoài vẫn không xé rách mặt.

Mới vừa bưng tách trà cho “khách”, Giang Trì Chu mở cửa tiến vào, mang theo Nhan Hi vừa lúc đụng mặt.

*

Nhà họ Nhan.

Mới vừa vào cửa, Biên Biên phe phẩy cái đuôi chạy tới, Nhan Hi khom lưng vuốt đám lông mềm mại trên đầu Biên Biên, “Biên Biên, nếu có thể ăn chơi mỗi ngày giống em, chơi ăn thì tốt rồi.”

Nếu, không cần tự hỏi nhiều vấn đề như vậy thì tốt rồi.

Ngồi xổm dưới đất chơi một lát với Biên Biên, Nhan Hi đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Vặn vòi nước được một nửa, thoa xà phòng tẩy rửa vài lần, vốc dòng nước trong suốt rồi thả ra, để mặc dòng nước lướt qua đầu ngón tay.

Đứng trước bồn rửa tay, Nhan Hi nhìn gương mặt kia trong gương thì nặng nề thở dài.

Ở khoảnh khắc cô được Giang Trì Chu ôm lấy xoay người, cô rõ ràng cảm giác được tâm trạng của đối phương thay đổi rất nhanh.

Là bởi vì người phụ nữ xa lạ trong phòng khách kia ư?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lau khô vệt nước trên tay, Nhan Hi trở lại phòng ngủ một lần nữa, buồn bực mất tập trung mở đề ôn luyện ra, ngón tay nắm chặt bút lại không biết nên viết cái gì, cũng quên các bước chính thức tương ứng.

Cô bị Giang Trì Chu ảnh hưởng rồi……

Quen biết nhau mười năm, tuy rằng cô chưa hoàn toàn gặp qua họ hàng nhà họ Giang, nhưng ngày thường từ trong miệng Tống Nhàn hoặc là những người khác, quan hệ nhà họ Giang bọn họ bên này đơn giản, giúp đỡ lẫn nhau, cảm tình cũng không tệ lắm.

Chắc không phải là người thân cùng huyết thống.

Vậy sẽ là ai đây?

Ước chừng qua mười lăm phút, Nhan Hi rốt cuộc cũng chờ được Giang Trì Chu.

Anh xách theo một chiếc túi nilon mở một nửa, vật nặng trĩu, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.

Nhan Hi lui về phía sau, để anh đi qua, “Giang Trì Chu, anh……”

Không chờ cô phát biểu nghi vấn, Giang Trì Chu trực tiếp dùng một túi lớn đồ ăn vặt lấp kín miệng cô, “Đây là đồ ăn vặt tuần sau của em.”

Lúc này Nhan Hi nào còn tâm trạng ăn đồ ăn vặt, điều cô toàn tâm toàn ý chú ý đều ở trên người anh, đôi tay ôm má anh ngó trái ngó phải.

Bàn tay áp vào mặt anh mang theo nhiệt độ trên người, Giang Trì Chu để mặc cô giày vò không hề phản kháng.

Anh chậm rãi hỏi: “Làm gì?”

Nhan Hi chớp mắt, thẳng thắn nói với anh, “Quan sát một chút.”

Quan sát tâm trạng của anh một chút xem.

“Nhìn xem anh có không vui hoặc là rất vui vẻ hay không á?” Cô ngửa đầu nhìn, hàng mi dày và mảnh khẽ run, đôi mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng nhạt phản chiếu hình bóng của anh.

Ánh mắt chuyên chú khiến anh thất thần.

“Không có, không có.” Cùng một từ, Giang Trì Chu liên tục trả lời hai lần, là đang xử lý hai câu hỏi trên riêng biệt.

Đã không có không vui, cũng không rất vui vẻ, gió êm sóng lặng là điềm báo cho mưa to tiến đến.

Lúc anh không nói lời nào, độ cong nơi khóe môi rất bằng phẳng, lại không phải kiểu nhàn nhã thích ý như ngày thường.

Nhan Hi rất hiếm khi chủ động đi bới móc bí mật của người khác, lúc cô biểu lộ vẻ nghi hoặc, mà đối phương lại từ chối nói ra chân tướng thì cô sẽ không dò hỏi tới cùng nữa.

Nhìn từ vẻ ngoài, tính tình của cô nóng nảy, lại khô khan.

Trên thực tế, cô chỉ lười, lười suy nghĩ, lười để chân tướng nặng trĩu ở trong lòng, cho nên cô mới không hỏi.

Ví dụ như Thư Vũ, chẳng hạn như Tiêu Nhiễm.

Vào lúc đối phương có điều giấu giếm, cô sẽ cố gắng quan tâm, nhưng nếu đối phương cự tuyệt, cô sẽ không mạnh mẽ nhúng tay nữa.

Nhưng hiện tại, cô muốn biết bí mật của Giang Trì Chu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Dì vừa rồi là ai dạ?” Đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là vừa rồi lúc Giang Trì Chu cố ý không cho cô vào nhà.

“Nhan Hi……” Giang Trì Chu muốn nói lại thôi, bầu không khí ngưng trệ.

“Em muốn biết.” Thái độ của cô cũng không hề cứng rắn, thậm chí không có lì lợm la liếm, chỉ nói cho anh suy nghĩ trong lòng, “Em muốn biết, anh có thể nói cho em không?”

Nếu Giang Trì Chu từ chối, cô cũng chỉ có thể dừng lại ở đó.

Trong bầu không khí gần như đọng lại này, Giang Trì Chu thở dài đỡ trán, cuối cùng anh thú nhận, “Là con gái nhà họ Ôn, Ôn Như Ý.”

Ôn Như Ý……

Cái tên này, cô đã từng nghe thấy trong câu chuyện nặng nề đó.

Người nọ đối với Giang Trì Chu mà nói cũng không phải sự tồn tại tốt đẹp gì.

“Bà ta tới làm cái gì?”

“Hỏi anh một ít chuyện thi đại học, còn có nộp đơn vào trường nào.”

Anh chưa nói lời trong lời ngoài của Ôn Như Ý đều ám chỉ để anh ở lại thành phố C.

Đại học C cũng coi như là một trong những trường đại học hàng đầu của cả nước, có lẽ người ở nơi khác sứt đầu mẻ trán đều muốn thi vào nhưng anh lại kiên trì muốn rời khỏi.

Nhan Hi chung quy cũng nhìn thấu tâm tư của anh, học dáng vẻ an ủi người khác, giơ tay lên cao đáp xuống mái tóc ngắn mềm mại kia, nhẹ nhàng xoa hai lần, “Chu Chu, đừng vì người không liên quan mà phá hỏng tâm trạng.”

“Sẽ không.” Anh chắc chắn, kiên trì với lựa chọn của mình.

Bầu không khí vi diệu dần dần trở nên nhẹ nhàng, Nhan Hi lại không chịu bỏ tay xuống, thậm chí hai tay cùng nhau vò tóc anh, kiểu tóc điển trai của anh ở trong tay cô trở nên lung tung rối loạn.

Nhấc cánh tay lên, Giang Trì Chu trực tiếp bắt được bàn tay nhỏ đang làm xằng làm bậy trên đỉnh đầu, bóp cánh tay mảnh khảnh, ép buộc cố định trước người, “Đầu tóc con trai không thể tùy tiện sờ.”

Nhan Hi thở hổn hển, hất tay anh ra, xoay người mở túi đồ ăn vặt vừa rồi, cả người đều ngây ra.

“Đây là…… Đồ ăn vặt?” Nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt kia, ngón tay không ngừng run rẩy, đều lười nhấc xuống.

Giang Trì Chu xách túi lên, lấy từng món bên trong ra, “Đậu phộng bổ sung vitamin B2, hạt hướng dương dưỡng nhan, quả óc chó cho em bổ não.”

Đi xuống, còn có những viên đường nâu, quả chà là đỏ và bột yến mạch trong các túi riêng biệt.

Nhan Hi: “……”

Cô muốn ăn không phải thứ này!

“Ý tốt của anh lòng em nhận, để anh tiêu tiền em không yên lòng, anh vẫn nên lấy đồ về đi thôi.” Mặt không cảm xúc nói xong những lời này, Nhan Hi hít sâu một hơi, nhắm ngay gói khoai tây chiên nhỏ còn sót lại trên đầu giường.

Đúng, không sai, kia mới là chân ái của cô!

Giang Trì Chu ôm lấy giấy gói đường trong tay, tầm mắt đảo qua đầu giường, “Nhận đồ của anh em không yên lòng đúng không?”

“Ừm ừm!” Đợi chút cô sẽ tự mình đi xuống siêu thị dưới lầu mua một lần nữa.

Giang Trì Chu giơ tay chỉ vào con gấu lông to trên đầu giường, “Lấy con gấu trên giường ra, đưa đồ bên trong cho anh.”

“……” Người này luyện hoả nhãn kim tinh gì thế!

*

Ngày nghỉ ngơi của học sinh 12 chỉ có cuối tuần, ngày hôm sau trở lại trường học, Nhan Hi móc ra mấy quả óc chó khỏi cặp sách.

“Ăn không?” Chơi đùa quả óc chó trong tay, cô đưa cho Vệ Giảo Giảo một ánh mắt.

Vệ Giảo Giảo xua tay, “Tui ăn không quen vị óc chó.”

“Thôi được.” Nhan Hi lấy lại quả óc chó, chơi một lát, lại kéo cái bàn của mình ra rồi đặt đè ép ở giữa.

Khi vỏ quả óc chó vỡ, Vệ Giảo Giảo nghe được tiếng động thì thuận miệng hỏi: “Sao bà bắt đầu ăn óc chó dạ?”

“Nghe nói có thể bổ não.” Nhan Hi biếng nhác dựa ra bàn sau, bẻ ra vỏ óc chó, thảy quả về phía mình.

Một chút cảm giác đều không có, cô là máy móc ăn quả óc chó.

Giáo viên toán phát bài thi xuống, kiểm tra trong hai tiết, mọi người đã quen, làm xong cái có thể làm, không biết làm thì để trống.

Ngày thường thi cử được quản lý lỏng lẻo, có đôi khi toàn dựa vào tính tự giác, thời gian vừa đến, lớp trưởng tổ chức cho mọi người chuyển bài thi từ đằng sau ra trước, cuối cùng thu bài tập trung.

Sau khi kết thúc, Nhan Hi lười nhác tựa vào trên bàn, không có tinh thần gì.

Chỉ nghe thấy Vệ Giảo Giảo bên cạnh nói: “Ngày mốt sẽ công bố kết quả thi tuyển sinh đại học, tui vẫn rất khẩn trương.”

Cô nhỏ giọng phụ họa, “Tui cũng vậy.”

Vệ Giảo Giảo chắp tay trước ngực chà xát, “Hy vọng anh tui thi được kết quả tốt, cũng không uổng công tui leo núi bái phật.”

“Không sai!” Nhan Hi rất tán thành, đưa cổ tay lên xuống chống cằm, tương đương với gật đầu.

Kết quả xét tuyển đại học được công bố lúc 12 giờ trưa, máy tính, máy tính bảng, điện thoại lần lượt được đặt ở trước mặt, kết quả…… Toàn quân bị diệt.

Mạng bị tắc nghẽn, hoàn toàn vào không được.

Tống Nhàn lo lắng mình sẽ gây áp lực cho con trai nên cũng không dám đuổi theo hỏi, thậm chí ngồi ở bên ngoài chờ chính anh tra ra thành tích rồi nói sau.

Trên thực tế, bầu không khí trong phòng đều không khẩn trương chút nào.

“Em chạm, em chạm, em lại chạm!” Nhan Hi nhiều lần đăng nhập vào hệ thống giáo dục của thành phố C, ba loại công cụ từng cái thử một lần, tiến độ điều ngừng ở giữa, màn hình hiện ra chỗ trống.

“Hiện tại vào không được, chờ một chút.” Giang Trì Chu trấn an cô.

“Cũng có người tra ra rồi!” Nhan Hi còn sốt ruột hơn anh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vừa nãy cô nhận được tin tốt từ Vệ Giảo Giảo, nói là trước mười hai giờ vô tình đăng nhập vào đã thấy thành tích.

Lúc ấy cô toàn tâm toàn ý chú ý vào mạng giáo dục nên không thấy tin nhắn, hiện tại cô rất hối hận!

“Cái mạng rách nát này, em cũng không tin.” Cô chọn dùng huyền học, bật điểm phát sóng dữ liệu di động, dùng máy tính bảng kết nối, lại đăng nhập lần nữa.

Ở trong ánh mắt chờ mong, thanh tiến trình từ từ hoạt động, giao diện cuối cùng cũng hiện ra.

Cô nhanh chóng nhập vào dãy số tra điểm rồi nhấn vào “tra”.

Tên họ: Giang Trì Chu

Số báo dánh: xxx

Số chấp thuận thi cử: xxx

Tầm mắt quét đến phía dưới, Nhan Hi kinh ngạc kêu thành tiếng, “676!”

Cô một tay giơ di động, một tay nắm máy tính bảng, quay đầu nở nụ cười ngay lập tức, tựa như nhận được một món lợi rất lớn, “Giang Trì Chu, anh thi được 676 điểm! ! !”

“Anh thật là đỉnh! A a a !” Cô quả thực nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Giang Trì Chu phát huy vượt xa người thường, cao hơn 30 điểm so với kỳ thi thử.

Lúc trước khi ước tính điểm số anh không chắc lắm, hiện giờ là thành tích ván đã đóng thuyền, sự mù mịt trong lòng đã trở thành hư không.

Lúc mẹ Giang theo cảm tính nghe thấy kết quả của con trai thì thiếu chút nữa vui vẻ bật khóc, “Tốt, rất tốt.”

Cuối cùng anh cũng có thể được như ý nguyện, lựa chọn nơi mình muốn đi.

Giang Trì Chu đạt điểm cao trong kỳ thi, ba Giang khen thưởng con trai một số tiền tiêu vặt lớn, để anh tùy ý sắp xếp.

Sau khi kết quả được công bố, việc điền nguyện vọng phải được đưa vào tiến trình, nhưng Giang Trì Chu sớm đã có lựa chọn nên nhẹ nhàng hơn những người khác.

Ngay sau khi nộp hồ sơ trực tuyến không lâu thì nhận được voice chat Tống Phi Dương gửi tới, “Anh Giang, hôm nay ra ngoài chơi đi.”

Sau khi thi đại học đường ai nấy đi, sau khi rời khỏi thành phố C khó gặp được nhau, mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại vô cùng quý trọng tình anh em hiếm có này.

Gần đây Tống Phi Dương mê bi da nên đều gọi mọi người qua đó.

Hiện tại cậu còn chưa quyết định sẽ học đại học ở đâu, Hạ Tân Thừa cũng đang rối rắm.

Ngược lại Từ Du có mục tiêu rõ ràng, “Điểm của tao vừa hay đến điểm sàn của đại học C, hy vọng có thể thuận lợi trúng tuyển.”

Dựa theo điểm của mình, ở lại thành phố này sẽ càng ổn thỏa hơn.

“Anh Giang thì sao? Muốn nộp ở chỗ nào thế?” Lúc trước Tống Phi Dương từng nghe nói anh phải rời khỏi thành phố C.

Giang Trì Chu đang cúi người ghé vào mặt bàn thử cây cơ, cánh tay cầm cây cơ tự nhiên được thả lỏng, lời ít ý nhiều đáp một câu: “Đại học Hằng.”

“Mày vừa đi đã phải yêu xa với chị Hi à?” Tống Phi Dương cười đùa trêu chọc.

Hạ Tân Thừa tận dụng mọi thứ, “Còn chưa yêu xa, chậc, nói không chừng đại học còn có chị gái xinh đẹp chờ.”

Đánh bi xong, liên tục phát ra tiếng va chạm, Giang Trì Chu thẳng lưng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Hạ Tân Thừa, nhanh chóng tự mình hủy diệt đi.”

Bọn họ năng lực luận thắng bại, năm đó Giang Trì Chu mới vừa chuyển đến, đi theo đám Hạ Tân Thừa chơi, khi đó đều lấy Hạ Tân Thừa là chủ.

Rồi sau đó, Giang Trì Chu bằng vào bản lĩnh của mình trở thành trung tâm, bởi vì Hạ Tân Thừa đánh không lại anh……

Ngày thường nói giỡn, mọi người đều sẽ không so đo, nhưng tuyệt đối không thể dẫm đến điểm mấu chốt của Giang Trì Chu.

Cầm cây cơ trong tay, tiện tay đều có thể coi như vũ khí, Hạ Tân Thừa giơ lên một bàn tay tỏ vẻ đầu hàng.

Vào lúc Giang Trì Chu chuẩn bị chơi bida một lần nữa, Từ Du lấy điện thoại bên cạnh qua nhắc nhở: “Anh Giang, di động mày đang reo.”

Giang Trì Chu nhìn thoáng qua, ấn xuống nút tắt tiếng rồi khoá màn hình lại, “Không có việc gì, tiếp tục.”

Lúc sau thay Tống Phi Dương lên sân khấu, Giang Trì Chu mở điện thoại một lần nữa, cuộc gọi nhỡ bên trên toàn bộ đến từ Ôn Như Ý.

Nửa năm qua, sức khoẻ của ông cụ Ôn càng thêm suy yếu, giữa tháng 5 đã nhập viện.

Ôn Như Ý lấy lý do tiện thăm ông cụ nên dẫn anh qua đó, nhưng vẫn không ngừng yêu cầu anh điền thông tin vào trường đại học của thành phố.

Anh sao có thể nghe lời Ôn Như Ý?

Thăm ông cụ, anh sẵn sàng đi, nhưng Ôn Như Ý liên tục điện thoại quấy rầy đến anh, thậm chí muốn trực tiếp block, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng nể tình hai ông bà cụ nhà họ Ôn, anh chỉ làm bộ không nhìn thấy.

Thời hạn điền đơn đang đến gần, Tống Phi Dương sửa chữa vài lần, nguyện vọng hai điền đại học C, còn gửi tin nhắn vào trong nhóm anh em nhắc nhở mọi người: 【 Ngày cuối cùng điền nguyện vọng rồi, mọi người chú ý. 】

Gửi tin nhắn xong, lại hẹn các anh em ra ngoài.

Hôm nay bọn họ hẹn nhau chơi bóng ở sân vận động, cũng là một lần tụ tập cuối cùng của đội bóng rổ cũ.

Giang Trì Chu trước tiên gửi tin nhắn cho Nhan Hi, chiều nay tình huống đặc biệt nên không thể đón cô tan học.

Ngay sau đó, Nhan Hi trả lời tin nhắn, bảo anh chơi vui với các bạn.

Các cậu con trai thành niên đã học được việc uống rượu, thậm chí vung quyền giải trí, phương thức trò chơi rất phức tạp nhưng cũng vô cùng thú vị.

Điện thoại của Giang Trì Chu vang lên hết lần này đến lần khác, xen lẫn trong đám người ồn ào, nhìn thấy cái tên Ôn Như Ý, anh trực tiếp ấn xuống tắt nguồn.

Hôm nay là ngày cuối cùng, anh không muốn nghe thấy giọng của Ôn Như Ý trước khi hết hạn điền nguyện vọng.

*

Rượu trái cây vào bụng, hương vị thật là tuyệt.

Không biết khi nào, Tống Phi Dương đã đỏ mặt dựa vào sô pha ở KTV, mất hình tượng.

Điện thoại bị đè bên dưới rung lên liên tục, cậu lau mặt, móc di động ra, tầm mắt mê ly không thấy rõ tên người gọi nên theo bản năng bắt máy, “Ai vậy?”

Có một giọng nói từ người ở đầu dây bên kia với giọng điệu vội vàng.

Qua mười mấy giây, Tống Phi Dương rốt cuộc cũng load kịp, xoay người ngồi dậy, “Anh Giang, mẹ mày.”

Giang Trì Chu nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt không tốt.

Tống Phi Dương vỗ đầu, đưa điện thoại cho anh, “Không phải, điện thoại của mẹ mày.”

Giơ cánh tay ra, Giang Trì Chu nhận lấy di động, đi vào phòng vệ sinh nghe máy, khuôn mặt phản chiếu trong gương đột ngột thay đổi.

Ngay sau đó, Giang Trì Chu mở cửa ra ngoài, còn đưa điện thoại cho Tống Phi Dương, lấy đồ của mình và rời đi.

Ra khỏi KTV, một chiếc xe trống chạy tới phía trước, Giang Trì Chu vẫy tay ra hiệu, ngồi vào sau, lập tức báo địa chỉ bệnh viện trung ương.

Một lần nữa khởi động điện thoại nhận được tin nhắn nhắc nhở mấy cuộc gọi nhỡ, Giang Trì Chu vò đầu bứt tóc, đối với cửa sổ xe, anh thở dài một hơi.

Vừa rồi cú điện thoại kia là bởi vì Tống Nhàn không tìm thấy anh mới gọi tới điện thoại của Tống Phi Dương, mà bọn họ sở dĩ sốt ruột tìm kiếm anh, là bởi vì…… bệnh tình của cụ Ôn đột phát, đã bị đẩy khẩn cấp vào phòng cấp cứu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Căn cứ vào tin tức mà mẹ cung cấp, anh chạy tới nơi bằng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đang tới gần nơi đó thì nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng khóc nức nở.

Cụ Ôn được che đầu bằng vải trắng, bị đẩy ra ngoài.

Bác sĩ y tá đứng ở trước mặt người nhà với vẻ mặt nặng nề, vì người chết bi ai.

Bà Ôn nghe báo tin dữ thì hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, Tống Nhàn chỉ phải ở cùng Tiết Vân San bên bà Ôn.

Mà Ôn Như Ý khăng khăng ở lại.

Lúc Giang Trì Chu chạy tới cửa phòng giải phẫu thì cảnh tượng trong mắt hệt như tái hiện cảnh tượng nhiều năm trước.

Khi đó, Ôn Hoà Tường vì cứu anh mà bị thương cũng bị đẩy vào phòng cấp cứu, lúc ra ngoài, cả người trắng toát.

Bàn tay đỡ vách tường, đến đầu ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch, tiếng hít thở dồn dập và tiếng khóc xen lẫn truyền vào trong tai, trên trán anh chảy ra một tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng.

“Giang Trì Chu!” Ôn Như Ý liếc mắt đã phát hiện ra anh, đi nhanh vọt lại đây, sắc mặt tràn đầy giận dữ, “Vì sao mày không nghe điện thoại? Vì sao phải tắt máy? Vì sao hiện giờ mới đến!”

“Mày có biết ba tao trước khi chết đều gọi Hoà Tường hay không, làm sao mày dám không xuất hiện? Mày!” Ôn Như Ý nắm chặt cánh tay anh lay lay, “Ba tao chết không nhắm mắt, đều là bởi vì mày!”

Cả vẻ mặt và giọng nói của Ôn Như Ý đều nghiêm khắc, mũi nhọn nhắm ngay anh.

“Mạng của mày là do em trai tao cứu về, lúc trước quỳ gối trước mặt ba mẹ tao nói muốn hiếu thuận bọn họ cả đời cũng là mày! Hiện tại ba tao đã chết, mẹ tao thương tâm quá độ bất tỉnh nhân sự, đây là báo ân? Hiếu thuận bọn mày nói hả?”

Ôn Như Ý châm chọc từng câu từng chữ, ngôn ngữ hóa thành mũi dao sắc bén xẹt qua từng vết từng vết vào lòng người, “Giang Trì Chu, sao mày có thể ích kỷ như vậy!”

*

Tống Nhàn đi theo vào phòng bệnh của bà cụ Ôn, bà vẫn luôn nhìn đồng hồ, không biết khi nào con trai có thể tới, bà muốn qua đó nhìn xem lại bị Tiết Vân San giữ chặt.

“Dì ơi, dì muốn đi đâu vậy?” Liên tiếp phát sinh bi kịch dọa đến Tiết Vân San, giờ phút này cô ta đã rơi nước mắt đầy mặt, trong lòng không chắc chắn.

“Dì về chỗ mẹ con bên kia xem.” Bà rất lo lắng cho con trai mình.

“Dì, đừng, đừng để con một mình ở chỗ này, bà ngoại còn chưa tỉnh, con sợ hãi.” Tiết Vân San khóc lóc cầu xin, giọng nói chuyện đều đang run rẩy, cô ta thật sự bị dọa rồi.

“Vân San, con buông dì ra trước, dì chỉ đi xem mẹ con, rất nhanh sẽ trở lại.” Tống Nhàn không mềm lòng, trực tiếp bẻ ngón tay của Tiết Vân San ra.

Có lẽ là sợ hãi trước đó, Tiết Vân San dùng sức cực lớn, Tống Nhàn nhất thời đi không được nên lấy điện thoại ra liên lạc với con trai, lần này không tắt máy, lại bị máy bận.

*

Không liên lạc được, cụ Ôn qua đời, bà cụ Ôn bệnh nặng, trong khoảng thời gian ngắn ép Giang Trì Chu thở không nổi.

Âm thanh bén nhọn đau đớn lỗ tai anh, Giang Trì Chu nắm chặt nắm tay, cắn răng cường điệu: “Tôi không phải Ôn Hòa Tường.”

Ai ngờ, những lời này càng châm dầu vào ngọn lửa giận trong lòng Ôn Như Ý, vẻ mặt bà ta giương nanh múa vuốt như ác thú muốn ăn thịt người, cắn nuốt người sạch sẽ, “Đúng vậy, mày không phải Ôn Hòa Tường, Ôn Hòa Tường đã sớm thay mày chết vào mười năm trước rồi!”

Thay mày…… Chết rồi……

Bốn chữ nện thật mạnh vào lòng Giang Trì Chu, như dung nham nóng bức chảy qua, bỏng rát cực kỳ.

Nghe những lời cắn nuốt xương của Ôn Như Ý, Giang Trì Chu nghiến răng, nổi gân xanh trên trán, hai mắt đỏ bừng muốn nứt ra.

Cuối cùng, anh cầm lấy điện thoại và bấm dãy số mà anh thuộc làu

“Xin lỗi em…… Nhan Nhan.”

Anh phải, lỡ hẹn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.