*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc thấy tấm thiệp, Thời Dịch đã nghĩ trong đầu rằng: Cô nhóc này lại giúp người khác đưa thiệp cho cậu à?
Nhưng, tích tắc sau, cậu sực tỉnh, vì chữ viết trên tấm thiệp là chữ Ngu Trĩ Nhất.
Ngu Trĩ Nhất cũng không ngờ mình sẽ gặp sự cố ngoài ý muốn. Rõ là định giấu Thời Dịch, ấy vậy mà cuối cùng vẫn bị anh ấy phát hiện. Giờ cô cảm thấy lúng túng vô cùng.
Cô vội vàng cúi xuống nhặt đồ lên, nhét lại vào cặp.
Đang kéo khóa thì Thời Dịch dùng tay chặn: “Không đưa thiệp cho anh à?”
Ngu Trĩ Nhất dịch tay ra, đứng im lầm bầm: “Anh có thích đâu.”
“Ai bảo anh không thích?”
“Vừa nãy đó… Anh có thèm xem thiệp chúc mừng đâu…” Ném sạch mấy tấm thiệp, lại còn tự nói thiệp chẳng có ý nghĩa gì, thế chẳng phải là không thích còn gì nữa.
“Thiệp của người khác đương nhiên anh không hứng thú, nhưng Nhất Nhất không phải người khác.”
Nghe vậy, cô mừng rỡ ngẩng đầu, không hề tránh né ánh mắt của cậu.
Thời Dịch cười tủm tỉm, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô, ý bảo cô buông tay ra: “Để anh cầm cặp cho em.”
Cô mất sạch sức chiến đấu, cặp sách bị “giật mất”.
Cậu dễ dàng lấy tấm thiệp chúc mừng ra, cất vào cặp của mình còn không quên hứa rằng: “Anh nhất định sẽ giữ gìn tấm thiệp này thật tốt.”
Tâm trạng Ngu Trĩ Nhất như vừa chơi tàu lượn, từ dưới thấp lao vút lên cao. Quả đúng là không nên quá kích động, vì thế sẽ làm lá gan lớn theo, “Anh ơi, em có quà Giáng sinh cho anh nè!”
“Hử?” Ngạc nhiên ngày hôm nay hình như nhiều một cách khác thường.
“Trong cặp sách đó.” Cô chỉ vào cặp sách của mình đang được Thời Dịch cầm.
Thời Dịch đặt nó xuống, để cô bé mở cặp ra.
Cô thò tay vào lần mò, tìm lấy hộp quà hình chữ nhật, lôi ra ngoài: “Anh xem này!”
Bàn tay xé giấy ra, bao bì hộp có hình máy nghe nhạc.
Cậu đoán được món quà này là gì rồi.
Cô vui sướng đặt món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị trong lòng bàn tay, giơ ra cho cậu nhìn: “Hôm trước ở lớp nghe anh bảo thích máy nghe nhạc nên em mua tặng anh đó.”
Quả nhiên là thế!
Cô mở to mắt, đôi đồng tử long lanh ngập tràn sự yêu thích với cậu: “Anh, anh thích quà này không?”
Thời Dịch nhận lấy món quà, bước lên ôm cô, nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh thích lắm, cảm ơn Nhất Nhất.”
Về đến nhà, cậu mở luôn hộp ra, lắp thẻ nhớ vào.
Ninh Tố Nhã nhìn thoáng qua, thấy máy nghe nhạc trong tay cậu là cái màu khác, hơi tò mò: “Mẹ nhớ hôm trước con vừa mua một cái màu xanh nhỉ? Sao giờ lại thành màu đen xám thế?”
“Con đổi rồi.”
“Đổi rồi?” Ninh Tố Nhã nhìn chăm chú, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không hợp lý, “Cái này có vẻ không tốt bằng cái con mua lúc trước, bao nhiêu tiền thế?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều nữa.”
“Sao mẹ lại không được hỏi! Cái đồ này cũng phải năm, sáu trăm tệ, đắt như thế mẹ hỏi thêm thì có làm sao!”
Tuy Thời Dịch lấy tiền thưởng đi mua, nhưng năm, sáu trăm tệ cũng không phải một con số nhỏ.
“Haiz…” Thấy mẹ vẫn cố chấp hỏi bằng được, cậu thở dài một hơi, đành phải nói rõ ràng cho mẹ nghe: “Đây là quà của Nhất Nhất, con cũng không biết bao nhiêu tiền, nhưng con rất thích cái này.”
Ninh Tố Nhã: “…”
Được rồi, cô hiểu rồi.
Phàm là đồ Ngu Trĩ Nhất đưa, dù có là hòn đá thì trong mắt Thời Dịch cũng là thỏi vàng!
*
Xuân về hoa nở, mới đó đã sang kỳ hai của năm học.
Đến giữa tháng tư, Nguyễn Tinh bỗng đưa Ngu Tâm Nghiên về nhà ở nửa tháng.
Bà ngoại và mẹ đều giấu diếm Trĩ Nhất, chỉ nói rằng: “Chuyện người lớn, trẻ con thì biết cái gì.”
Cô bé biết, người lớn không muốn để trẻ con can dự vào, cũng có thể là thật sự thấy rằng cô còn bé không hiểu được những chuyện ấy.
Thế nhưng sao lại không hiểu được?
Vì từ nhỏ đã không có bố mẹ ở bên nên cô bé vô cùng mẫn cảm với việc trong gia đình.
Khi nhìn thấy những đứa trẻ khác làm nũng ỷ lại trong lòng bố mẹ, cô cũng sẽ ước ao. Khi thấy em gái Ngu Tâm Nghiên có thể tùy tiện đòi thứ đồ gì đó với mẹ, cô cũng sẽ đố kị.
Nhưng cô bé luôn thận trọng, sợ mình nói ra yêu cầu sẽ khiến bố mẹ không vui, sợ rằng họ nghĩ mình không hiểu chuyện, sợ rằng bố mẹ sẽ ghét bỏ mình.
Cô bé thường sang bên nhà họ Thời, nhìn quen cách thức ở chung của Thời Dịch và bố mẹ, lại nghĩ đến cảnh mình ở chung với bố mẹ, thực sự là khác nhau một trời một vực.
Lúc tan học về nhà, cô thấy em gái đang chơi bên ngoài khu nhà.
Ngu Tâm Nghiên 8 tuổi vốn nên đi học tiểu học thế nhưng mẹ lại xin nghỉ cho cô bé, đưa về quê. Ngu Tâm Nghiên mặc chiếc váy xinh đẹp, trên đầu còn gài hoa, thoạt nhìn y như một nàng công chúa nhỏ.
Ngu Trĩ Nhất chợt dừng bước, đứng yên lặng lẽ nhìn em gái, trong mắt là vẻ ước ao.
Vì lần này trở về Nguyễn Tinh không cần làm việc, có thời gian sẽ tết tóc cho em gái, mua quần áo mới cho em, còn dắt em đi dạo phố.
Mà Trĩ Nhất thì phải đi học, không có thời gian.
“Anh ơi, anh biết không?” Cô bé bỗng cất tiếng, tự hỏi tự trả lời: “Em rất hâm mộ em ấy.”
“Nhất Nhất.” Đây là lần đầu tiên Thời Dịch không biết nói gì cả.
“Nghiên Nghiên luôn được ở cùng bố mẹ, mẹ hiểu mọi thứ về em ấy. Có thể là do em lớn quá nhanh nên mẹ đã quên mất, em 14 tuổi rồi.” Mẹ cũng từng mua cho cô một chiếc váy, nhưng mẹ cô lại không để ý rằng cô đã lớn, chiếc váy đó không thể mặc vừa.
Cô bé không nói thêm gì nữa, ngoảnh đầu nhìn Thời Dịch nở nụ cười: “Hôm nay có rất nhiều bài tập phải làm, em còn hai bài nữa chưa giải được, lát nữa anh dạy em nhé.”
*
Kỳ thi giữa kỳ sắp diễn ra.
Ủy viên môn Toán đau khổ ôm sách tiếng Anh khóc ròng: “Aaa, sao lại có cái môn học nghiệt ngã như cái môn tiếng Anh này chứ… Tớ không thể nào ngấm nổi, không thể nào ngấm được!”
Đừng hiểu lầm, thành tích tiếng Anh của bạn lớp phó này cũng khá tốt, chỉ là ngồi cùng với cái người đứng đầu khối khiến cậu ta áp lực rất lớn.
“Lần trước họp phụ huynh, bố mẹ tớ đã biết tớ ngồi cùng với người học giỏi nhất khối, họ còn uy hiếp dọa dẫm tớ, nói tớ phải đứng đầu lớp trong kỳ thi tới, rồi sẽ thưởng cho tớ 2000 tệ (khoảng 7 triệu 2 trăm tiền Việt)!”
“Há há há, xử lý lớp trưởng đi thì cậu chính là người đứng nhất rồi.”
“Sao có thể đươc…” Dù cho cậu đứng thứ hai trong lớp nhưng khoảng cách với lớp trưởng đâu phải chỉ 1, 2 điểm.
“Trao đổi không?”
“Gì cơ?”
“Để cậu đứng nhất, sau đó chúng ta chia phần thưởng.”
“Thật hay điêu đấy? Lớp trưởng à, cậu bằng lòng nhường vị trí thứ nhất cho tớ á?”
“Vị trí đấy cho cậu, tiền cho tớ.”
“Được của ló! Cho cậu hết luôn!” Cái danh đứng nhất này đối với người xếp thứ hai mà nói, chính là ước mơ to nhất!
Điểm thi giữa kỳ được công bố, ủy viên môn Toán vinh dự dành được vị trí nhất lớp, vui vẻ đến mức muốn đốt pháo chúc mừng: “Lớp trưởng ơi! Lớp trưởng à! Vô cùng chân thành cảm ơn cậu!”
Thời Dịch bình tĩnh liếc bài thi giữa kỳ: “Không cần cảm ơn, tiền đưa đúng chỗ là được.”
Lớp phó học tập môn Toán cũng giữ lời hứa, vui vẻ đưa phần thưởng 2000 tệ của mình cho cậu.
Thời Dịch nhìn độ dày, rút ra một nửa trả lại cho lớp phó: “Thế này là đủ rồi, còn lại cậu cầm đi.”
“Lớp trưởng này, thi cuối kỳ cậu có muốn tiếp tục nữa không?” Cậu ta nhướn mày, công khai ám chỉ.
Thời Dịch: “Hờ hờ.”
Mơ đi!
Hai người âm thầm trao đổi, những người khác đều không hay biết gì.
Kỳ thi này thứ bậc của Thời Dịch giảm xuống, giáo viên chẳng những không trách mắng, ngược lại còn quan tâm đến cậu: “Thời Dịch, nghe nói lúc đang thi tiếng Anh em không khỏe à, ngay cả viết đoạn văn cũng không viết, sau này chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy.”
Thời Dịch bởi vì “không khỏe” nên không viết đươc đoạn văn tiếng Anh, được giáo viên đặc biệt quan tâm, Ninh Tố Nhã lại càng thắt chặt việc quản lý ăn uống của cậu.
Nói chung là không có một ai phê bình cậu.
Nhưng lại có một cô gái nhỏ khẩn trương vô cùng: “Anh ơi, hôm đó anh không khỏe à? Anh cũng chẳng nói gì với em cả.”
“Anh, hôm đấy anh bị sao thế? Bây giờ còn thấy khó chịu nữa không?” Nhớ đến ngày hôm ấy đi về nhà cô chẳng nhận thấy điều gì, giờ hối hận chết mất!
“…” Thời Dịch cứ bị quấn lấy không còn cách nào, đành phải cúi đầu nói nhỏ mấy câu bên tai cô.
Ngu Trĩ Nhất trợn tròn mắt, thì ra là… người có ba việc gấp(1) à!
(1)Người có ba việc gấp chính là: tiểu tiện, đại tiện và thả bom =)))
“Anh ở trường chính là học sinh giỏi vang danh, chuyện này chỉ nói cho mình em biết thôi đấy, không được nhắc lại, nghe rõ chưa?”
“Hihi! Nhất Nhất quên hết rồi ạ!” Cô gái nhỏ rất biết điều.
“Thấy em nghe lời như vậy, anh quyết định thưởng cho em một phần thưởng.”
“Gì thế ạ?”
Thời Dịch dắt cô vào trung tâm mua sắm, đi thẳng tới cửa hàng bày bán đồ dùng cho con gái.
Trang phục trong đó rực rỡ muôn màu, hễ là con gái thì đều không có sức chống cự.
Lúc này Ngu Trĩ Nhất mới biết, chắc hẳn cậu muốn tặng váy làm quà?
Váy chỗ này rẻ nhất cũng hơn 100 tệ, cô không dám phung phí tiền của Thời Dịch.
Cô thiếu nữ muốn rời đi nhưng Thời Dịch chặn lại ở cửa: “Hôm nay anh ăn may trúng được phiếu mua hàng 100 tệ, nhưng chỗ này đều là đồ cho con gái, người nhà anh không dùng được, chỉ có thể mua cho em thôi.”
“Phiếu mua hàng 100 tệ đó, không thể để lãng phí được!” Vẻ mặt cậu nghiêm túc.
Ngu Trĩ Nhất không tin, Thời Dịch đích thân đưa cô đi hỏi nhân viên.
Nhân viên thừa nhận có phiếu mua hàng như thế: “Chỉ có vài mẫu mới nhập mới có thể sử dụng phiếu mua hàng này.”
Gặp được chuyện may mắn thế này đương nhiên là không thể lãng phí.
Nhân viên tư vấn cho cô vài kiểu dáng, Ngu Trĩ Nhất chọn ra cái rẻ nhất trong chỗ đó, màu tím pastel làm nổi bật lên nước da trắng ngần của cô gái nhỏ.
“Anh ơi, cái này đẹp không?” Cô xoay một vòng, làn váy khẽ tung bay giống như bông hoa bung nở.
Cậu thấy con gái đều thích túi đeo chéo, nhưng loại này lại không hợp với Ngu Trĩ Nhất, thế là dựa vào thẩm mỹ của mình, lấy một chiếc túi hình con gấu có gắn dây ngọc trai(2) từ trên kệ xuống đưa cho cô khoác lên vai, dễ thương vô đối luôn.
(2)Hình ảnh minh họa chiếc túi xinh xẻo =)))
Xem ảnh 1
“Ừ, đẹp lắm.”
Cậu giục Ngu Trĩ Nhất đi thay đồ, thanh toán.
Nhân lúc cô gái nhỏ đi vào phòng thay đồ, Thời Dịch đưa luôn chiếc túi hình con gấu trong tay: “Tính tiền cho em váy và cả đồ này nữa.”
Tổng cộng hết 300 tệ.
Thấy cậu hào phóng như vậy với em gái, ngay cả chủ cửa hàng cũng không kìm được khen ngợi: “Đúng là người anh trai tốt.”
Thời Dịch chỉ cười không nói.
Ngu Trĩ Nhất cầm chiếc váy ra, Thời Dịch đưa “phiếu mua hàng” ra, hoàn thành việc mua bán.
Cùng lúc đó, Thời Dịch lại đeo chiếc túi vào cho cô.
Ngu Trĩ Nhất giơ chiếc túi lên, ngơ ngác nói: “Đây là đồ trong cửa hàng mà.”
Thời Dịch: “Ừ, chủ cửa hàng bảo em dễ thương nên tặng cho em đó.”
Ngu Trĩ Nhất: Chắc mình tin!
Chủ cửa hàng đúng lúc xuất hiện: “Đây chỉ là đồ trang trí thôi, nếu em thích thì chỉ cần trả 20 tệ, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu lia lịa: “Em không muốn cái này nữa.”
Thời Dịch giữ đầu của cô: “Anh trả tiền rồi.”
Ngu Trĩ Nhất nhíu mày: “Còn trả lại được không ạ?”
Chủ cửa hàng lắc đầu: “Không được đâu, vừa nãy cậu ấy đã cắt mác rồi, không thể trả lại hàng.”
Người ta đã nói vậy rồi thì cô còn có thể nói gì nữa đây?
Ngu Trĩ Nhất bối rối thương lượng với Thời Dịch: “Anh ơi, đợi đến khi em được cho tiền tiêu vặt thì trả tiền cho anh nhé.”
Lần này cậu không từ chối, chỉ nói: “Được thôi, không cần gấp đâu.”
Cứ như vậy, cô xách túi đồ, đeo túi con gấu vui vẻ đi về nhà.
Cô sốt sắng muốn thay luôn váy, rồi cùng chia sẻ chuyện vui này với bà và mẹ.
Nhưng khi cô mặc váy mới lên, đeo túi đi ra ngoài thì bị em gái chặn lại: “Chị ơi, con gấu đẹp thế, em muốn chơi!”
===
Editor có nhời muốn nói: Cứ thử đụng vào chiếc túi xem anh Dịch có cho cưng nếm mùi đau khổ không =))))