Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 41: Tuyệt đối chung tâm (phiên ngoại)01




Trình Dực Hạo rời Dạ Sắc, không chỉ hứa với Anh Thiên Ngạo, cũng coi như biểu hiện hắn đang phụ trách Anh Húc Kì.

Hắn không muốn để cho Anh Húc Kì chờ đợi quá lâu, cũng muốn nhanh chóng nhận được Anh Thiên Ngạo tán đồng.

Hai người thảo luận, Trình Dực Hạo quyết định mua lại cửa hàng của bạn Anh Húc Kì. Trước đó là một nhà hàng, nên địa điểm hay trang trí rất tốt, vì chủ quán dự định muốn chuyển chỗ, cho nên mới muốn nhường lại tiệm.

Nhưng Trình Dực Hạo có dự định khác, hắn rất thích trang trí trong cửa hàng, cũng cảm thấy địa điểm rất tốt, nhưng hắn không tính theo con đường bán nguyên vật liệu, hắn muốn theo con đường làm bánh ngọt tinh xảo.

Lý do có suy nghĩ này rất đơn giản – Anh Húc Kì và hắn đều rất thích đồ ngọt.

Bỏ ra thời gian một tháng sửa sang trang trí và mua thêm thiết bị máy móc, rồi mời nhân viên chuyên nghiệp phụ trách nhà bếp, Trình Dực Hạo cũng tự mình tham dự nghiên cứu quá trình phát minh khẩu vị, mục đích chính là hy vọng có thể trong tương lai tạo ra thật nhiều danh tiếng, hấp dẫn mọi người yêu thích loại ẩm thực này.

Giá bán không tính là bình dân, bởi vì nguyên liệu không hề nương tay đều chọn sử dụng loại cao cấp, thêm vào đầu bếp chuyên nghiệp sáng tạo, mỗi một chiếc bánh đều nhìn ngon miệng từ trong ra ngoài, gía tiền hiển nhiên sẽ bị kéo cao lên.

Mới vừa khai trương, rất hấp dẫn thực khách, có ra trương trình khuyến mãi một tuần, tất cả các loại bánh đều được ưu đãi giảm 50%, còn tặng một chiếc bánh nhỏ coi như cám ơn khách đã ghé tiệm.

Quả nhiên đã hấp dẫn không ít người, trong mấy ngày, tất cả các bánh trong tiệm đều được tiêu thụ hết sạch, thánh quả so với tưởng tượng còn tốt hơn; mà chất lượng đồ tốt nhất định có thể lưu lại ấn tượng tốt, cho dù đã qua khai trương giảm giá, dòng người vào ăn vẫn là không ít.

Có không ít khách hàng sẽ hết sức chọn trước khi tiệm đóng nửa tiếng, bởi vì trước khi đóng cửa sẽ có hoạt động giảm giá toàn bộ số bánh, chuyện này với khách thích ăn bánh ở tiệm lại cảm thấy giá hơi đắt là một việc vui lớn, còn đối với Trình Dực Hạo mà nói, có thể đem bánh trong ngày tiêu thụ hết sạch là một chuyện tốt.

Trình Dực Hạo cũng không phải loại người mê tiền, thêm vào bản thân còn tích trữ không ít tiền, chuyện làm ăn ở tiệm chỉ cần có thể duy trì ở trình độ nhất định là được rồi, không cần phải kiếm lời quá nhiều.

Chỉ cần đủ cho cuộc sống của hắn và Anh Húc Kì là được.

Cửa hàng khai trương đã qua nửa tháng, thời gian mở cửa cũng không nhiều, bắt đầu từ một giờ chiều, đến tám giờ tối thì kết thúc; mà khách chủ yếu là tới sau buổi trưa trà, đầu bếp chính mỗi ngày sẽ đưa ra thực đơn số lượng khác nhau, muốn  ăn thì phải đặt trước.

Nếu như nói hưởng thụ mỹ thực là một niềm hạnh phúc, vậy thì nhìn thấy nhiều người cùng tụ tập lại trong tiệm cùng ăn bánh ngọt hưởng thụ hạnh phúc lại càng gia tăng.

Trình Dực Hạo cho rằng đây chính là cuộc sống hắn muốn – đơn giản bình thường, mà lại phong phú hạnh phúc.

Thân là ông chủ hầu như mỗi ngày hắn đều chạy tới cửa hàng, cho dù hắn mỗi ngày đều tới đều là chuyện bình thường, hắn tới đây chủ yếu là vì bái sư học nghệ.

Hắn có một ước mơ một ngày nào đó muốn tự tay làm bánh ngọt mà Anh Húc Kì thích ăn nhất.

Ngày hôm nay, hắn lại đến cửa tiệm, Anh Húc Kì cũng theo tới.

Vừa qua buổi trà chiều, trong tiệm lập tức tràn vào rất nhiều người, bộ tộc nữ tính chiếm đa số, thứ hai là các cặp tình nhân, còn bộ tộc nam tính tỉ lệ vẫn thấp nhất. Người tiêu nhiều nhất xem như là đặc tính bộ tộc nữ tính, do trong tiệm có phục vụ tới hai phần ba đều là con trai còn trẻ tuổi, hơn nữa đều đã được tuyển chọn qua, từ vóc người tới dáng dấp đều có trình độ nhất định, đã trải qua kỹ năng giao tiếp, để những khách cũ đã tới có thể vừa phẩm mỹ thực vừa có thể hưởng thụ mỹ cảnh.

Vì thế nên mỗi khi tới giờ mở cửa, trong cửa hàng đều tràn ngập một mảnh sắc thái hạnh phúc màu hồng.

Khi mỗi lần Trình Dực Hạo cùng Anh Húc Kì xuất hiện trong tiệm, sẽ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người nhìn, thêm vào quan hệ của hai người chưa bao giờ ẩn giấu, có không ít người muốn nhìn thấy người thật mà tới, thực tế khi nhìn thấy xong, không khỏi than thở một câu hai người thật sự vô cùng xứng đôi.

Ngày hôm nay vừa vào trong cửa hàng, Trình Dực Hạo liền chú ý tới ở cuối tiệm có một vị khách khác thường, hắn cảm giác được người kia nhìn rất quen mắt, suy nghĩ lại một chút mới kinh giác người kia lại là ba của hắn!

Điều này cũng không thể trách hắn ngày từ lần đầu không nhận ra, bởi vì từ lúc mười bảy tuổi hắn đã rời nhà, còn đây là lần thứ nhất hắn gặp lại được phụ thân, thời gian qua đi đã mười năm rồi.

Lão cũng chú ý tới hắn, nhưng lại có chút khinh bỉ nhìn hắn và Anh Húc Kì bên cạnh rồi thu mới mắt.

Trình Dực Hạo chẳng biết tại sao lão lại xuất hiện ở đây, nhưng chắc là tới tìm hắn nhỉ?

“Kì Kì, em chờ anh ở đây một tí hoặc ra phía sau đi, anh có chút việc phải xử lý.” Trình Dực Hạo nói.

“Sao vậy?” Anh Húc Kì hỏi, vẻ mặt của hắn xem ra rất kỳ quái.

“Ừm, ba anh đến rồi.”

“Ồ...? Ở đâu?!” Cậu đối với ba ba trong miệng hắn tràn ngập tò mò, không nhịn được hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Ha ha, góc kia kìa. Chắc lão có chuyện tìm anh đi, anh đi trước.” Trình Dực Hạo nhéo nhéo cái tay đang nắm trong tay hắn, còn dí dỏm chớp chớp mắt với cậu.

“Được.” Anh Húc Kì cũng nháy mắt mấy cái với hắn.

Hai người thay phiên hỗ động lập tức đưa tới một trận rối loạn không nhỏ trong cửa hàng.

Trình Dực Hạo đưa lão tới khu đất trống sau tiệm.

“Ba...” Cái chữ này quá lâu rồi không nói, Trình Dực Hạo cảm thấy thật xa lạ.

“Tên tiểu tử kia... Chính là người yêu của mày?” Lão hỏi.

“A? Ác... Đúng...” Tại sao ba lại biết quan hệ của hắn cùng Anh Húc Kì? Xem ra mục đích đích thân lão tới lần này cũng không đơn thuần.

“Hừ, mắt cũng đặc biệt, không biết đã trưởng thành chưa?” Thấy thế nào tuổi tiểu tử kia cũng phải rất nhỏ, lẽ nào đứa con trai này không chỉ là đồng chí, còn là một nhân gia ưa thích luyến đồng?

“Cậu ấy nhỏ hơn con hai tuổi, mặt nhìn hơi con nít mà thôi.” Trình Dực Hạo bất đắc dĩ giải thích.

Lời này nếu để cho Anh Húc Kì nghe được chỉ sợ lại muốn giậm chân, nhưng nghĩ tới vẻ mặt oan ức kia lại cảm thấy thú vị.

“Nghe nói cậu ta là hắc đạo?” Lão hỏi lại.

“Có phải ba đã điều tra con?” Trình Dực Hạo nói.

Lúc trước từ trong miệng thằng em biết một số chuyện, đúng như nó từng nói, phụ thân hắn tại Ám đều nắm chắc nhất cử nhất động của hắn, mà giờ lão hỏi xem như đã rõ.

Hơn nữa, mặc dù Anh Húc Kì sinh sống ở hắc đạo gia, nhưng đại ca của cậu trước giờ không cho cậu nhiễm phải hắc đạo, cậu mới có thể duy trì tính cách ngây thơ hoạt bát như vậy, về điểm này hắn rất vui mừng, nhưng hắn cũng không tính giải thích thêm với lão.

“Thì sao nào? Biết con trai của mình ở bên ngoài làm cái gì, là chuyện bình thường phải không?”

“Ừm, là bình thường. Vậy, ba, ba tìm con có chuyện gì?”

“Tao an bài cho mày một cái chức, mày về tổ chức đi.” Lão nói.

“Ba đang nói cái gì? Chức vụ gì?”

“Đầu mày ngu tới nghe không hiểu sao? Mở cái tiệm này làm gì, về tổ chức, tao an bài cho mày vị trí đầu, mày hãy cùng thằng em hảo hảo phấn đấu.” Lão nói tiếp.

“Con thật sự không hiểu ba đang nói cái gì, con cũng không có dự định muốn về tổ chức.” Trình Dực Hạo đương nhiên không hiểu, tại sao đến bây giờ lão mới nói câu này với hắn?

Tác gia:

* để ba ba Dực Hạo lên sàn lộ diện một hồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.