Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 16: Tuyệt đối chung tâm 16




Khi Trình Dực Hạo biết tất cả mọi chuyện, vừa giật mình vừa bất đắc dĩ, giật mình chính là lão ba lại cùng tổ chức có liên quan với nhau, hơn nữa những năm gần đây không thấy bóng dáng lão ba hắn có biết, chỉ là bất động thanh sắc mà thôi, còn về phần bất đắc dĩ chính là hắn thế nhưng cũng gia nhập tổ chức.

Cái loại cảm giác này giống như, ngươi cho là đã chạy thoát khỏi, đã chạy tới đủ xa, lại có một ngày đột nhiên phát hiện ngươi vẫn chỉ ở trên một đường tròn không lối thoát.

Còn về đệ đệ, hắn tuy rằng không chán ghét cậu, nhưng cũng không có cảm tình sâu nặng gì, dù sao từ nhỏ đã ở trong trạng thái cạnh tranh lớn lên.

Mà từ khi Trình Tường Vũ hẹn hắn gặp mặt, hắn phát hiện bản thân nhanh chóng rời khỏi tổ chức.

Về điểm này hắn sẽ không hiểu, chẳng lẽ sợ mình sẽ ảnh hưởng đến cậu? Đây căn bản không có khả năng! Bọn họ từ khi được sinh ra, thân phận địa vị đã được phân chia rõ ràng. Nhìn nhìn lại hoàn cảnh hắn bây giờ, nếu lão ba thật sự có tâm muốn đề bạt hắn, cũng sẽ không buồn hé răng đề bạt, mà đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Hơn nữa, bản nhân hắn đối với quyền thế một chút dục vọng cũng không có, cho nên Trình Tường Vũ căn bản không cần đặt nặng vấn đề này trong lòng.

Gặp mặt nhau vài lần, Trình Tường Vũ cuối cùng đối hắn nói một câu thế này:

“Nếu có một ngày anh muốn rời khỏi tổ chức, hãy tìm tôi, tôi có biện pháp giúp anh an toàn rời khỏi.”

Nhưng hắn còn chưa đi tìm Trình Tường Vũ, Trang Khải lại xảy ra chuyện trước.

Nhìn sắc mặt Tần Hiên Tần bây giờ phi thường, hắn nhìn sơ cũng chỉ đoán Trang Khải gặp phải chuyện không nhỏ, nhưng Trang Khải là bằng hữu hắn, cũng có thể nói là bằng hữu giao tâm duy nhất, hắn không đành lòng nhìn cậu gặp chuyện không may, đành phải qua chỗ Tần Hiên Tần, xem có thể giúp đỡ Trang Khải cái gì hay không.

Chuyện là như vầy, y vốn tiếp kiện án nam sủng của một lão đại đường khẩu Tây khu, chuyển cho Trang Khải, có điều Trang Khải lại cùng nam hài kia ở chung sinh ra có tình cảm với nhau, thậm chí muốn mang nam hài kia chạy trốn, nhưng bất không may lại bị phát hiện, người hiện tại đang bị bắt ở chỗ đối phương chờ Tần Hiên Tần ra mặt.

Hắn cảm thấy rất vô lực, Trang Khải cũng sẽ có một ngày như thế? Thật không biết là ai đã ghé vào lỗ tai hắn nói ngàn vạn lần không được yêu mấy thứ thương phẩm này?

Nhưng hắn cũng biết, tình cảm là không thể biết được, nếu đến thì sẽ đến, muốn tránh cũng trốn không xong.

Yêu nam sủng của cố chủ việc này rất nghiêm trọng, không chỉ nói làm việc không chuyên nghiệp, còn có thể giáng đòn nghiêm trọng vào danh dự tổ chức, Tần Hiên Tần hiển nhiên tức giận vô cùng, mà hiện tại y đang muốn sang chỗ cố chủ để dàn xếp chuyện này.

*-*-*-*-*

Trình Dực Hạo lúc trước đã nhìn qua tư liệu, chỉ biết đây là lão đại một đại bang phái ủy thác, hắn không phải chưa từng tiếp nhận kiện án hắc bang, nhưng mà, chưa từng đi vào địa bàn hắc đạo cùng cố chủ đàm phán qua, dù sao hắn cũng không thích dính tới chỗ hắc đạo.

hiện trường thoạt nhìn tuy không khác chiếu trên TV nhiều lắm, nhưng không khí đã có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Đi từ ngoài cửa vào, dọc theo đường đi mỗi chỗ đều có tiểu đệ canh gác, hơn nữa nhìn mặt bọn họ thật không dễ chọc vào, có khi chỉ cần ngươi dám loạn nói hay liếc mắt một cái sẽ bị đánh thành trọng thương, hơn nữa có người trên người còn đeo súng, khí thế bức dọa người ta.

Ngươi nói Trình Dực Hạo sợ không? Không sợ mới có quỷ đi? Thử xem xem bị một đống người cầm vũ khí chỉa vào có cảm giác gì!

Bọn họ được dẫn vào, tới chính sảnh đã thấy Trang Khải cùng nam hài kia, hai người đều bị đánh rất nghiêm trọng, nhất là Trang Khải, đầu đang chảy máu, dính ở trên mặt rất dọa người, thân hắn là bạn tốt Trình Dực Hạo thấy một trận run như cầy sấy.

Khó trách người ta nói ngàn vạn lần không nên trêu chọc hắc đạo, nếu không cầu xin cố chủ, chỉ sợ Trang Khải đã sớm bị đánh tới sống dở chết dở đi...

Cơn tức của Tần Hiên Tần khi nhìn Trang Khải lại càng lớn hơn nữa, đương nhiên không phải do Trang Khải bị đánh cho nửa chết nửa sống, mà là căm tức nghĩ tới cậu dám để y gặp phải loại chuyện phiền toái này!

Với công việc của bọn họ, có đôi khi chính là phải gánh chịu nguy hiểm, cho nên phải có khế ước cùng quy củ, nếu điều giáo sư xảy ra chuyện, thì phải theo tổ chức để cán bộ giải quyết, không được lén xử lý.

Cho nên với tình hình hiện nay, thực rõ ràng là đối phương trái với nội dung khế ước, khiến Tần Hiên Tần vô pháp xử lí gọn, lý do rất đơn giản, thứ nhất, Trang Khải có ý mang vật chạy trốn, đây đã là trái với phương thức thuần túy của điều giáo sư, còn thứ hai, cố chủ lại là hắc đạo, y vốn đã dự tính sẽ nhìn thấy một Trang Khải toàn vẹn, thật không ngờ bị đánh thành như vậy cũng rất thê thảm đi.

Tóm lại mà nói, đều do lỗi của Trang Khải, chờ y đem sự tình xử lý tốt, trở về sẽ hảo hảo xử lý cậu!

Một khắc sau, từ bên trong một nam nhân đi ra, Trình Dực Hạo chưa từng gặp đối phương, nhưng xem thái độ mọi người đối hắn cung kính, hắn đoán rằng lần này là do Đường chủ ủy thác người, mà lời nói tiếp theo của Tần Hiên Tần làm hắn hiểu được phỏng đoán của mình chính xác.

“Ngài hảo, Hạng Đường chủ.” Tần Hiên Tần đè nén cơn giận, khách khí đi tới cùng đối phương bắt tay.

“Tần tiên sinh, tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều, việc này, cậu tính toán xử lý làm sao?” Hạng Đường chủ là cố ý tránh một bên dời tầm nhìn tới hai người kia, hắn muốn cho y biết làm hắc đạo tức giận hắc đạo là hành vi không hề sáng suốt, nếu không xuất ra thành ý đến giải quyết, hắn tuyệt đối khó có thể sẽ thả người.

“Có thể, người tôi muốn mang về, còn về tổn thất lần này, tôi nguyện ý lấy phí ngày ủy thác xin trả cho ngài gấp đôi.” Tần Hiên Tần không phải đau lòng Trang Khải, trong mắt y chỉ có người có năng lực cùng vô năng lực, mà Trang Khải là người trước, tiền rất nhanh có thể kiếm lại, vì những người tài rất khó tìm.

“Cậu đang kể chuyện cười hả? Tiền thì nhất định phải bồi thường tôi, nhưng muốn đem người mang đi? Cậu nghĩ tôi sẽ đáp ứng?” Hạng Đường chủ khinh thường xuy một tiếng, nếu hắn dễ dàng thỏa hiệp, vậy mặt mũi hắn bỏ đi đâu?

“Nếu không, tôi đưa cho ngài mấy nam sủng, để ngài chọn lựa, cam đoan so với nam sủng hiện tại của ngài tốt hơn nhiều, còn rất nhu thuận.” Tần Hiên Tần tiếp tục thuyết phục đối phương.

“Ác? Nghe tựa hồ không tồi.” Hạng Đường chủ bị đề nghị này thuyết phục, dù sao tâm nam hài này đã sớm không ở đây, không bằng nhân cơ hội thay đổi khẩu vị mới?

“Đương nhiên không tồi, hàng hóa công ty chúng tôi công ty đều là hạng nhất, ngài cứ yên tâm đi.” Nếu đối phương nguyện ý như vậy là chuyện không thể tốt hơn, đỡ phải lo lắng thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.