Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 1: Nãi cẩu*




Editor: Mận – Ôn Chiết

Beta: Nê

*Chỉ người tiểu thịt tươi, con trai dễ thương đáng yêu.

—-

Công ty giải trí Vinh Quang vừa ký hợp đồng với một nhóm nghệ sĩ mới, mỗi người đều chân dài eo thon, đứng chung một chỗ thập phần đẹp mắt.

Lôi Nhất Đồng thở dài, quả nhiên là các em trai còn chưa tốt nghiệp đại học, làn da non nớt đến mức có thể véo ra nước, đứng dưới ánh đèn giống như một cây nho xanh tươi tràn đầy sức sống.

Mấy chàng trai trẻ rất khẩn trương, bởi vì người đại diện vương bài Nguyễn Sơ Tinh của Vinh Quang sẽ đích thân đến chọn ra những người mới.

Tên tuổi của Nguyễn Sơ Tinh phàm là người lăn lộn trong giới giải trí đều sẽ biết đến, độ hot của cô còn cao hơn những nghệ sĩ bình thường. Nguyễn Sơ Tinh có hai biệt danh, một là người tạo ra ngôi sao, bất kỳ nghệ sĩ nào được cô nhìn trúng nhất định sẽ đi đến vị trí đỉnh lưu*. Một cái khác là ác mộng của giới giải trí, nghe nói nghệ sĩ đắc tội cô cuối cùng sẽ bị đóng băng, không thể hoạt động trong giới nữa.

*Vị trí đỉnh lưu: Vị trí hàng đầu, đứng đầu.

Đây chính là nguyên nhân mà mọi người khẩn trương, người nào có thể được Nguyễn Sơ Tinh coi trọng sẽ đồng nghĩa với việc bọn họ đã thành công một nửa trên con đường này. Nguyễn Sơ Tinh đã từng mang không ít lưu lượng*, tài nguyên* và nhân mạch* trong tay tuyệt đối không ít.

*Lưu lượng: Những minh tinh có dàn fans hùng hậu.

**Tài nguyên: Kịch bản, quảng cáo..

*Nhân mạch: Vòng bạn bè, người quen biết trong giới.

Ngược lại, cho dù không được chọn thì bọn họ cũng không thể đắc tội với Nguyễn Sơ Tinh.

Đàm Tễ trong lòng rất nôn nóng, rõ ràng vóc dáng 1m85, lại bởi vì khẩn trương mà khí chất của cậu cũng giảm đi một nửa, bộ dáng chân tay luống cuống thế nhưng lại có chút đáng yêu.

Cửa kính bị đẩy ra, tầm mắt của mọi người trong phòng chờ đều tập trung đến trên người người nọ. Ngoài ý muốn chính là người đến cũng không phải Nguyễn Sơ Tinh.

Trợ lý nhìn Lôi Nhất Đồng: "Tiểu Đồng Đồng, Sơ Tinh nói chị ấy có chút chuyện nên không thể đến được."

Ánh mặt Đàm Tễ dần trở nên ảm đạm, những người đứng gần đó đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong văn phòng đầy mảnh thủy tinh dưới đất, vẻ mặt Nguyễn Sơ Tinh lạnh nhạt: "Chia tay?"

Thẩm Lâm Gia gật gật đầu.

Mi mắt Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, không biết nghĩ đến cái gì mà cười nhạo một tiếng: "Rốt cuộc là bởi vì anh đã nghĩ kỹ hậu quả, hoàn toàn không sợ nên mới đưa ra lời chia tay, hay là bởi vì anh tự tin ngày sau vẫn có thể đứng ở vị trí đỉnh lưu?"

Cô khinh thường bộ dáng đau đớn của Thẩm Lâm Gia, đối phương nghe được lời cô nói rõ ràng chột dạ một chút.

"Vậy xem ra là vế sau rồi."

Hợp đồng của Thẩm Lâm Gia với công ty giải trí Vinh Quang đã hết hạn, nói vậy là hắn đã sớm nghĩ kỹ đường lui rồi.

"Chúng ta không hợp nhau." Đại khái là Thẩm Lâm Gia đã nghẹn lâu rồi, hoặc có lẽ là vò mẻ chẳng sợ nứt*: "Cô căn bản không có yêu tôi, cô chỉ coi tôi như một món hàng, mỗi ngày luôn nghĩ cách làm sao để lợi dụng tôi mà thôi."

*Vò mẻ chẳng sợ nứt: Sau khi có khuyết điểm, sai lầm hoặc bị ngăn cản thì mặc kệ mọi chuyện, không sửa chữa hoặc cố ý làm cho mọi việc tệ hơn.

Rốt cuộc là ai lợi dụng ai?

Nguyễn Sơ Tinh đã coi thường mức độ vô liêm sỉ của hắn: "Còn gì nữa?"

"Tôi hoài nghi cô chưa từng coi tôi là bạn trai. Tôi không hề cảm nhận được niềm vui khi được yêu." Hắn quay mặt đi: "Còn nữa, cô kiểm soát cuộc đời tôi, không cho tôi cơ hội lựa chọn. Giống như bây giờ, khi tôi nói chia tay cô liền lấy sự nghiệp ra uy hiếp tôi, cô căn bản không có thật lòng quan tâm tôi."

Sau khi thưởng thức màn diễn xuất với kỹ năng bùng nổ của Thẩm Lâm Gia, Nguyễn Sơ Tinh gật gật đầu, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn: "Anh nói không sai, giờ thì cút khỏi Vinh Quang đi."

Thẩm Lâm Gia không nghĩ tới cô lại không hề phản bác, cũng không có giữ hắn lại, khuôn mặt giận đến đỏ bừng.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Lôi Nhất Đồng.

"Cãi nhau à?"

Nguyễn Sơ Tinh lắc đầu, bình tĩnh cùng lý trí dần dần sụp đổ: "Chia tay."

Ánh mắt đối phương xẹt qua tia sáng, kiều lan hoa chỉ*: "Chia tay rồi cũng tốt."

*Nguyên văn: 翘着兰花指: Ngón tay xếp thành hình hoa lan.

"Cậu còn là người không vậy?"

"Tinh Tinh, tôi nói thật." Lôi Nhất Đồng âm dương quái khí mà nói: "Có người đàn ông nào trong vòng này tiếp cận cậu mà không phải vì địa vị chứ? Giới giải trí có bao nhiêu dơ bẩn cậu là người biết rõ nhất. Hết ngủ với người này lại ngủ với người khác, cậu chia tay với hắn cũng là một chuyện tốt."

Lôi Nhất Đồng từ lâu đã không vừa mắt Thẩm Lâm Gia, người đàn ông này không phải là ỷ vào bản thân có vài phần nhan sắc nên mới câu dẫn, lợi dụng Nguyễn Sơ Tinh sao? Ở trong mắt Lôi Nhất Đồng, Thẩm Lâm Gia chính là một tên "Yêu diễm đê tiện".

Trong lòng Nguyễn Sơ Tinh nghẹn muốn chết, cô cảm thấy đúng là mình không quan tâm Thẩm Lâm Gia cho lắm. Bởi vì khi cô nghe hắn nói chia tay, đầu óc cô chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là —-

Bao năm khổ cực bồi dưỡng hắn ta như vậy, kết quả lại nuôi ra một con bạch nhãn lang*.

*Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, ý chỉ người ăn cháo đá bát.

Cô nói sang chuyện khác: "Nghệ sĩ mới ký đâu?"

"Vẫn đang ở trong phòng chờ. Hay là ngày mai tiếp tục chọn đi, buổi tối còn có tiệc rượu, mọi người đi ăn một bữa cơm trước đã."

"Được."

Thực ra Lôi Nhất Đồng có chút lo lắng cho Nguyễn Sơ Tinh, hai người họ vào công ty cùng lúc, vì vậy chỉ có anh ta mới biết đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của mình, Nguyễn Sơ Tinh cũng có một trái tim yếu mềm.

Nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh thật vất vả mới thoát khỏi tên tra nam kia, anh ta thật sự không muốn để cô bị lừa thêm lần nữa.

Tiệc rượu là hoạt động nội bộ của công ty, mấy người mới tới được chỉ định ngồi ở ghế lô*, bọn họ có chút căng thẳng, Diệp Diễm nhịn không được chia sẻ bát quái: "Mấy người từng nghe thấy chuyện này chưa? Những nam nghệ sĩ được Nguyễn Sơ Tinh nâng đỡ đều đã ngủ với chị ta rồi."

*Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Nguyễn Sơ Tinh tốt nghiệp đại học Mạn Kỳ, bê bối tình ái nào của cô cũng được đám đàn em mang ra truyền bá khắp giới, bởi vậy người cùng khóa như Diệp Diễm cũng biết không ít.

"Vậy cậu cho rằng không tiền không thế dựa vào cái gì mà nổi tiếng?" Diệp Diễm thấp giọng nói: "Thẩm Lâm Gia chính là bạn trai của chị ta đấy."

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đại lưu lượng Thẩm Lâm Gia vậy mà lại là bạn trai của Nguyễn Sơ Tinh!

"Nhưng hình như đã chia tay rồi..."

"Đừng nói nữa." Sắc mặt Đàm Tễ cực kỳ khó coi, bàn tay cầm chén rượu cũng trắng bệch.

Diệp Diễm lập tức ngậm miệng, hắn thật sự không ngờ tới một người ôn nhu tỏa nắng như Đàm Tễ cũng có lúc trở nên dữ tợn như vậy. Hắn đoán chắc tâm tình đối phương đang không tốt, quả nhiên sau đó Đàm Tễ bắt đầu uống rượu, hết ly này đến ly khác.

Mãi cho tới khi kết thúc tiệc rượu, mấy người mới vẫn chưa được nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh trong truyền thuyết.

Vốn dĩ ban đầu Thẩm Lâm Gia cũng sẽ tham dự bữa tiệc này, kết quả việc chia tay lại làm hai người khó có thể gặp mặt nhau.

Nguyễn Sơ Tinh uống có hơi nhiều, trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng lóa mắt của Thẩm Lâm Gia. Vì sao sau này lại trở thành như vậy?

"Không thể nào."

Cô đặt nhiều tâm tư lên người hắn như vậy, cuối cùng lại trở thành hòn đá kê chân bị hắn hung hăng đá bay.

"Tinh Tinh, cậu uống ít thôi."

"Mình không có say." Cô lại uống thêm một ly nữa.

Lôi Nhất Đồng an ủi cô: "Thẩm Lâm Gia thì có gì tốt? Đến hai mươi tám tuổi mới thành lưu lượng, chó con mười tám tuổi mới hợp với người như cậu."

Nguyễn Sơ Tinh đứng lên: "Mình đi nhà vệ sinh đây."

Lúc ra khỏi cửa phòng cô liền đụng phải một lồng ngực vững chãi, Nguyễn Sơ Tinh nâng mặt lên, nhìn người nọ một hồi lâu, mơ mơ màng màng nói: "Tôi giống như đã từng gặp cậu rồi."

Đàm Tễ hưng phấn đỡ lấy người trước ngực mình, bởi vì uống say mà hai má trở nên ửng đỏ đáng yêu: "Chị còn nhớ em không?"

Nguyễn Sơ Tinh có thể nhớ những người xinh đẹp, chỉ là cô không thể nhớ quá rõ ràng.

Đàm Tễ lại nghĩ rằng cô có thể nhớ rõ những chuyện cũ, cánh tay gắt gao ôm lấy cô. Tiếng nói vừa mềm mại, vừa ôn nhu giống như mèo nhỏ đang làm nũng: "Chị....Chị...."

Mỗi tiếng chị gọi ra đều làm tim cô mềm nhũn.

Một lúc sau cậu lại trở nên khổ sở, ủy khuất giống như động vật nhỏ bị thương: "Chị, vì cái gì không thể là em? Người khác đều có thể, tại sao em lại không thể?"

Cậu vùi đầu vào cần cổ trắng nõn của cô, nghẹn ngào hôn cô: "Em cũng muốn bên chị, tại sao chị không giày vò em?"

Sau đó, không hiểu sao sự việc càng lúc càng không thể kiểm soát.

"Cho nên xém chút nữa cậu đã ngủ với một tiểu nãi cẩu sao?" Lôi Nhất Đồng

kích động xém chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

"Trông còn rất trẻ, cho nên..." Nguyễn Sơ Tinh có chút chột dạ, cô cảm giác nam sinh kia có chút giống học sinh trung học, mặt có chút trẻ con. Mỗi câu một tiếng chị, làm cho cơ thể người ta đều muốn mềm theo.

Tiểu tử này ngay cả áo mưa cũng không biết mang, thân thể ghé sát vào người cô làm nũng: "Chị, cái này dùng như thế nào?"

Giọng điệu gấp gáp như sắp khóc: "Chị, chị giúp em đi, em không làm được."

Cuối cùng không hiểu sao lại ôm cô khóc thút thít: "Chị, em vào không được, làm thế nào để đi vào?"

Tiếng gọi chị trong mỗi câu nói của cậu khiến Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy bản thân như đang phạm tội, còn chưa làm đến bước cuối cùng đã hoảng hốt mặc quần áo vào rồi vội vàng bỏ trốn.

Lôi Nhất Đồng hận rèn sắt không thành thép nói: "Tên đã lên dây mà cậu còn kéo quần bỏ chạy? Trời ơi, kia chính là tiểu nãi cẩu, tiểu nãi cẩu nha..."

"......" Chết tiệt.

"Đủ rồi đấy." Nhiệt độ trên mặt Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên tăng lên, vành tai đỏ rực như máu: "Buổi tối mình sẽ đi gặp nghệ sĩ mới ký hợp đồng."

"Được." Lôi Nhất Đồng lập tức bị dời đi lực chú ý, vô cùng kích động nói: "Đều là những cậu nhóc chưa tốt nghiệp, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai. Trong đó có một người tên là Đàm Tễ, vô cùng xuất chúng."

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ được nhiều: "Cái gì?"

"Cậu ta làm thực tập sinh đã được mấy tháng rồi, vừa biết hát vừa biết nhảy, từng học biểu diễn và kỹ năng nhập vai rất tốt. Cậu ta từng xuất hiện với vai trò là khách mời của một bộ phim truyền hình lớn vừa mới ra mắt, điểm xuất phát của cậu ta cũng cao hơn người khác." Lôi Nhất Đồng nở một nụ cười thần bí: "Quan trọng nhất chính là đẹp trai nhất hệ mặt trời, mình cam đoan cậu mà thấy chắc chắn sẽ không nỡ nhường cậu ta cho người khác."

"Đã đóng phim rồi tại sao vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào? Người đại diện cũng không có?"

"Nghe nói lúc ấy đoàn phim đã đến Manchester để tuyển diễn viên, đạo diễn liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu ta. Cậu nói xem tư chất của Đàm Tễ có tốt hay không?"

Nguyễn Sơ Tinh bị những lời anh ta nói làm cho có chút động tâm, bút máy màu xanh đậm gõ liên tục mấy cái lên văn kiện: "Vậy thì mình sẽ rửa mắt mong chờ."

"Cứ chờ đi, bảo đảm sẽ bỏ xa Thẩm Lâm Gia mấy chục con phố." Lôi Nhất Đồng kiêu ngạo 'hừ' một tiếng: "Người mang vẻ đẹp 'nhân tạo' như Thẩm Lâm Gia, sao có thể so sánh với đám em trai đẹp tự nhiên kia được."

Nguyễn Sơ Tinh nhìn điện thoại, màn hình đen như mực vẫn không hiện lên thông báo.

Lôi Nhất Đồng hiểu cô đến mức chỉ cần cô dẩu mông cũng biết cô đang thả rắm. Lúc này chắc chắn là đang đợi tên chó chết Thẩm Lâm Gia kia nhắn tin quay lại đây mà.

Anh ta mở tủ lạnh, lấy ra sữa bò Vượng Tử.

"?"

"Uống hết chai sữa này thì sẽ quên được hắn ta thôi."

Đáng tiếc anh ta đã nghĩ sai rồi, Nguyễn Sơ Tinh trên mặt tràn đầy ý cười: "Không có khả năng."

Ánh mắt cô vừa hung ác vừa nham hiểm: "Tôi tốn nhiều tài nguyên để nâng hắn lên như vậy, hắn thế nhưng lại ăn cây táo rào cây sung. Nếu tôi không thể làm hắn ta hối hận, tôi sẽ viết ngược ba chữ Nguyễn Sơ Tinh."

Lúc trước sao cô lại không biết Thẩm Lâm Gia theo đuổi cô là vì ích lợi chứ. Nhưng chơi thì chơi, Nguyễn Sơ Tinh cô vẫn là lần đầu tiên bị chơi.

Lôi Nhất Đồng sợ hãi, ác mộng của giới fan lại online rồi huhu.

Giải trí Vinh Quang vẫn hoạt động như bình thường, chỉ là tai tiếng của Nguyễn Sơ Tinh đã truyền từ trên xuống dưới, trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn. Nguyễn Sơ Tinh sớm đã quen loại đãi ngộ như minh tinh này, cũng không nói gì cả.

Nghệ sĩ mới đến tổng cộng có năm người, Nguyễn Sơ Tinh nói buổi tối sẽ tới gặp bọn họ, Diệp Diễm tự nhận chỉ có Đàm Tễ là đối thủ của hắn ta, cho nên rất sợ cậu sẽ cướp mất vị trí của mình.

Hắn ta vô cùng lo lắng, không hiểu sao thằng nhóc này từ hôm qua trở về liền cao hứng cười như đứa ngốc, đi đường còn hận không thể nhảy cao ba mét. Diệp Diễm rất lo lắng, hắn sợ cậu đã được Nguyễn Sơ Tinh điều động nội bộ, vì thế nhịn không được thử thăm dò: "Cậu trúng số độc đắc hả?"

Đàm Tễ hoảng hồn, vụng về đem vật trong lòng bàn tay giấu đi, cười đến đôi mắt đều cong lên: "Đâu có đâu."

Thôi xong rồi, bằng trí tưởng tưởng vô cùng phong phú của mình, Diệp Diễm cảm thấy chắc chắn Đàm Tễ đã được điều động nội bộ.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng thấy bản thân quá thảm rồi, ngay cả bữa cơm trưa phong phú cũng không thấy ngon miệng nữa.

Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên được thông báo phải tham gia yến tiệc vào buổi tối, vì thế buổi chiều cô đã đến gặp mấy người mới, Lôi Nhất Đồng đi phía sau cô không ngừng khen ngợi Đàm Tễ.

Nguyễn Sơ Tinh thở dài, cô không khỏi tò mò rằng Đàm Tễ rốt cuộc ưu tú đến mức nào, nếu không được như mong đợi, cô tuyệt đối sẽ không tha cho Lôi Nhất Đồng.

Trong tầm mắt khẩn trương của mọi người, cửa kính từ từ mở ra.

———

Thập Bát Sơn Yêu

Sau n ngày lừi piếng thì ad đã up truyện rùi đâyyyyy 🥲 coi như là quà va lung tung sớm nkaaaa 🥰


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.