Tuý Kinh Hoa - Viên Chocolate Ngọt Ngào

Chương 11: Chương 11




Nhưng Tạ Trọng Lâu chỉ lạnh nhạt nói: "Nàng ấy đã gả vào đây, tự nhiên chính là người của Tạ gia ta.

Nếu Lục phu nhân không hài lòng, ta có thể viết một phong thư bỏ vợ, người cứ đón nàng ấy về nhà là được."

Về sau, khi nhà họ Lục sa sút, mẹ ta thậm chí còn hiếm khi bước chân vào cửa nhà họ Tạ.

Khốn khó kiếp trước là do ta tự chọn, ta tự gánh chịu hậu quả, không trách ai khác.

Nhưng nay sống lại một đời, đã chứng kiến Tạ Trọng Lâu đối với ta tình sâu nghĩa nặng, những ký ức bị phong ấn trước kia cũng được khơi gợi lại, như rắn cỏ tro tàn, nhìn lại kiếp trước, mới chợt nhận ra —— Có quá nhiều điều không hợp lý.

Ta hạ quyết tâm, phải đến chùa Kim Lăng gặp lại Huyền Trần đại sư một lần nữa.

Tuy nhiên, tuyết ở kinh thành rơi nhiều ngày, đến ngày ta đi chùa Kim Lăng, tuyết lớn phong đường, tất cả xe ngựa đều bị chặn lại ở chân núi.

Một tiểu hòa thượng đứng dưới chân núi, chắp tay vái chào chúng ta: "Tuyết rơi quá dày, xin chư vị thí chủ hãy đợi tuyết tan rồi quay lại."

Tiểu Chức khuyên nhủ ta: "Tiểu thư nên quay về phủ trước, đợi ngày khác vậy."

"Đã đến tận đây rồi, ta không muốn trở về tay không."

"Nhưng tuyết đã phủ kín núi, xe ngựa không thể lên được!"

Ta lắc đầu, kéo chặt áo choàng, vịn vào thành xe bước xuống: "Ngươi hãy đợi ở dưới chân núi, ta sẽ tự mình lên."

Núi Nhược Hoa chìm trong tuyết trắng, tĩnh lặng đến mức không một tiếng động.

Tuyết ngập đến đầu gối ta, len lỏi qua mép giày lông thỏ, lạnh buốt và ẩm ướt.

Ta cắn răng bước từng bước lên núi, mặc cho cơn đau buốt tê tái.

Từng chấp niệm trong lòng thôi thúc ta phải lên núi, tìm kiếm một câu trả lời.

Nếu người đó thực sự là Tạ Trọng Lâu, ta sẽ từ bỏ mọi chấp niệm từ đây.

Nếu người đó không phải hắn...!Dù hắn còn sống hay đã chết, ta cũng phải tìm cách tìm cho ra Tạ Trọng Lâu thật sự.

Ta lội qua lớp tuyết dày, một lần nữa đến hậu điện chùa Kim Lăng.

Trời đã gần tối.

Cánh cửa lớn của hậu điện từ từ mở ra trước khi ta kịp gõ cửa.

Bên trong căn phòng bày biện đơn sơ, chỉ có một ngọn đèn sáng leo lét trên bàn.

Huyền Trần đại sư ngồi nhắm mắt trước bàn, dường như đang nhập định.

Ta hít một hơi thật sâu, bước tới, cung kính hành lễ: "Xin thứ lỗi đã làm phiền đại sư."

"Nếu thí chủ còn điều băn khoăn trong lòng, việc giải đáp âu cũng không phải là phiền." Huyền Trần đại sư ra hiệu cho ta ngồi xuống.

Hương đàn thoang thoảng lan tỏa, lòng ta dần lắng lại.

“Ta đến tìm đại sư, là muốn hỏi, liệu có cách nào trên thế gian này, có thể khiến một người thay đổi tất cả, trừ dung mạo, để trở thành một người khác hay không?"

"Thí chủ đang nói đến Tạ công tử?"

Một tia lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng, ta không kìm được mà đứng dậy, nhìn thẳng vào ông: "Phải! Đại sư có biết hiện giờ chàng ấy đang ở nơi nào không?"

Sau một hồi im lặng, Huyền Trần đại sư chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt sâu thẳm và từ bi, dường như chứa đựng cả thế gian, nhưng dường như lại chẳng có gì.

"Linh hồn hắn đang bị giam cầm, mắt thấy được, tai nghe được, chỉ là...!miệng không thể nói."

Cánh cửa của đại điện chẳng biết đã mở từ lúc nào.

Gió lạnh mang theo những hạt tuyết len lỏi qua khe cửa, như cứa vào tim ta.

Tuy đang khoác áo choàng dày, ta lại cảm thấy như mình đã rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.

Tạ Trọng Lâu…

Nếu như vậy, nếu người ở kiếp trước cũng không phải hắn, vậy những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, có phải hắn cũng đã chứng kiến, đã lắng nghe, chỉ là không thể nói ra?

...!Ta không thể nghĩ thêm nữa.

Ta cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Xin đại sư chỉ dạy, liệu có cách nào để ta có thể gặp hắn, dù chỉ một lần hay không?"

Huyền Trần đại sư im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Đối với Tạ công tử, có lẽ chấp niệm chính là thứ có thể phá vỡ mọi rào cản.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.