Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 15: Anh có phải đàn ông không?




Phía Đông là khu biệt thự kín đáo nhất, hoàn thiện nhất, xưa nay có mỹ danh là “Vương quốc đồng thoại”, không chỉ bởi vì tạo hình bên ngoài của mỗi căn biệt thự đều rất độc đáo, mà hơn nữa, thiết kế xanh hóa sân nhà mang lại cảm giác hiện đại cũng được các nghiệp chủ [1] yêu thích.

[1] Nghiệp chủ: chủ sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp.

Tổng thể biệt thự có vẻ xa hoa lại không đánh mất phẩm vị.

Hoắc Mộ Vân lại lần nữa bước vào nơi này vẫn là không nhịn được mà líu lưỡi.

Quá lãng phí.

Sau khi mua nhà xong nơi này cơ hồ một năm chưa có ai ở, nhưng vẫn thường thuê người đến quét dọn, còn không phải là quá lãng phí rồi sao.

Trình Bân đưa cô đến biệt thự liền lái xe rời đi, Hoắc Mộ Vân đứng ở phòng khách nhìn căn nhà tinh tế đèn đuốc sáng trưng mà đánh giá một phen.

Tầm mắt dừng ở trên một cái đàn dương cầm mới tinh, cô hơi ngạc nhiên.

Nếu không nhìn lầm, đây hẳn là bức ảnh cô chụp gửi cho anh vào năm ngoái…..

Hoắc Mộ Vân còn nhớ rõ trước kia khi cô lướt weibo, có một người yêu thích dương cầm đã đánh giá các hãng đàn dương cầm, mà cái đàn dương cầm này lúc ấy có tổng điểm xếp thứ nhất.

Cái weibo đại V [2] kia đánh giá: Nếu một hai phải chỉ ra khuyết điểm, thì chính là quá quý

[2] V: hiểu đơn giản là giống dấu tích xanh ở trên FB, Instagram, của người nổi tiếng, blogger, influencer…. dùng để xác nhận danh tính, quyền sở hữu của chủ tài khoản, phòng bị giả danh tài khoản…

Hoắc Mộ Vân đã quên mất giá tiền chính thức cụ thể là bao nhiêu, nhưng lúc ấy cảm thấy thật sự rất đắt, vì thế tiện tay gửi cho Trang Chu.

Trang Chu nhắn trong Wechat một cái dấu hỏi chấm.

Hoắc Mộ Vân:【 Không phải anh có tiền sao? Mua cái đàn dương cầm đi, em thích cái này. 】

Sau đó Trang Chu lại liên tiếp gửi đến mấy dấu hỏi chấm.

Trang Chu:【 Từ khi nào em lại thích đàn dương cầm? 】

Hoắc Mộ Vân chột dạ. Từ nhỏ cô đã không có kiên nhẫn, càng đừng nói an an ổn ổn thành thật ngồi ở chỗ kia đánh dương cầm, lại càng là chuyện không có khả năng.

Trang Chu biết rõ cái tính nết đó của cô.

Hoắc Mộ Vân:【 Thích đàn dương cầm cùng thích đánh đàn dương cầm là hai chuyện khác nhau. 】

Cô nhớ rõ ràng lúc trước Trang Chu không chút do dự mà nhắn lại cho cô một câu:【 Tiền của anh cũng không phải là do gió lớn thổi đến. 】

Cô bĩu môi, cũng không nhắn lại. Dù sao vừa nãy cô nói như vậy cũng chỉ là tâm huyết dâng trào.

Chỉ là, hiện tại tận mắt nhìn thấy cái đàn dương cầm này, Hoắc Mộ Vân vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Cho nên, gió lớn thật sự thổi tiền đến cho anh hay sao?

Hoắc Mộ Vân đi đến trước mặt duỗi tay sờ sờ. Trên cái giá trên đàn còn có bản nhạc, cô không nhịn được ngồi xuống đánh.

Ngượng tay.

Hoắc Mộ Vân vừa đánh loạn một trận, ngay lúc đang nghiện thì ngoài của sổ bỗng nhiên vang lên một trận sấm rền, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng ngón tay cô cũng đã cứng đờ.

Cô nhìn thời gian, mười giờ một phút.

Từ khi nào mà dự báo thời tiết lại chuẩn như vậy?!

Khi trước không phát hiện ra sấm sét vào mùa đông lại chăm chỉ như vậy, năm nay ngược lại lại trở thành chuyện bình thường.

Hoắc Mộ Vân chạy chậm ngồi xếp bằng làm ổ trên sô pha, trong lòng ôm cái gối, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm sắc trời đen kịt bên ngoài.

Vì sao Trang Chu vẫn còn chưa trở về.

Cô ngồi trong chốc lát, đứng dậy đem tất cả màn rèm kéo lại kín mít, ngay lúc đang thong thả đi qua đi lại trong phòng khách, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Hoắc Mộ Vân mừng rỡ, vội vàng chạy đến đối diện trước khóa thông minh, khi đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trên màn hình thì ngẩn người.

Cô kinh ngạc, duỗi tay ấn mở phím thoại.

Diệp Nhiễm đứng ngoài cửa giương lên một nụ cười, ngọt ngào mở miệng, “Chào em nha.”

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc chớp mắt một cái, chậm nửa nhịp mới mở khóa cửa.

Cô có chút dại ra nhìn Diệp Nhiễm, ngơ ngác nói, “Xin chào….”

Hai tay Diệp Nhiễm đút trong túi áo bành tô, nhíu nhíu đôi lông mày đẹp, “Không mời chị vào ngồi chút sao?”

“À vâng, mời vào.” Hoắc Mộ vân nghiêng người.

Diệp Nhiễm nở nụ cười, vào nhà đổi giày xong quay đầu nhìn cô, “Chị tới để ở cùng em.”

Hoắc Mộ Vân: “???”

Cô có chút không hiểu được ý trong lời nói.

“Trang Chu lão sư nói em sợ sấm sét.” Diệp Nhiễm nâng tay chỉ chỉ về phía đông, “Chị ở cách đây không xa, đi mất vài phút.”

Hoắc Mộ Vân sâu kín hoàn hồn, vẻ mặt xấu hổ, “Thật là làm phiền chị rồi.”

“Không phiền.” Diệp Nhiễm cười cười, “Chị đã sớm bảo Trang Chu lão sư đưa em đi làm quen một chút, chỉ là vẫn không có cơ hội.”

Hoắc Mộ Vân thụ sủng nhược kinh, “Em sao?”

Một nhân vật nhỏ bé không có một tác phẩm như cô, có tài đức gì có thể nhận được sự chú ý của nữ vương lưu lượng hiện tại chạm tay là có thể bỏng chứ?

Diệp Nhiễm mang theo cái loại khí chất từ khi sinh ra đã có, hơn nữa giá trị nhan sắc của cô ấy đẹp đến nỗi không gì sánh được, đứng một mình, bản thân cô như một phong cảnh đặc biệt.

Hơn nữa hiện tại trên mặt mang theo nụ cười, cả người như phát sáng, cô cong môi khẽ cười gật đầu, “Nghe nói ngay cả đạo diễn Tần Bính Sâm em cũng cự tuyệt, chị rất khâm phục, vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm quen với em.”

Cô nhìn Hoắc Mộ Vân có thâm ý khác, “Đáng tiếc Trang Chu lão sư cất giấu rất nhanh……”

Hoắc Mộ Vân vì những lời này của cô ấy mà trên mặt đỏ lên một trận. Cô có hơi xấu hổ giải thích, “Diệp tiểu thư, chị hiểu lầm rồi, em với Trang Chu không phải như chị nghĩ đâu ạ.”

Tuy rằng trong lòng Hoắc Mộ Vân rất kính nể kỹ năng diễn xuất của Diệp Nhiễm, nhưng mà, Diệp Nhiễm và Trang Chu cũng đã từng truyền ra scandal, cô không biết vị Diệp tiểu thư này rốt cuộc là địch hay bạn.

Vì thế Hoắc Mộ Vân lại nghiêm túc cam đoan, “Thật sự đó, em cùng anh ấy thật sự không phải loại quan hệ này, chị đừng hiểu lầm.”

Diệp Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, “Chị nói, không phải là em hiểu lầm cái gì rồi chứ?”

“Em yên tâm, chị với Trang Chu lão sư, chỉ là quan hệ hữu nghị đơn thuần thôi.”

Hoắc Mộ Vân ngừng một chút, trong lòng sâu kín thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sắc mắt như cũ vẫn bình thường mà cười cười với cô ấy.

Cô rót trà cho cho Diệp Nhiễm, không biết từ nơi nào lấy ra một quyển vở cùng một cái bút, có chút ngượng ngùng nói, “Em có thể xin chị ký cho em cái tên được không ạ?”

Diệp Nhiễm nhướng mày, nhìn biểu tình khẩn trương của Hoắc Mộ Vân mà bật cười, “Không thành vấn đề.”

Ký tên xong cô còn rất ân cần mà hỏi, “Muốn chụp ảnh chung khong?”

“Muốn ạ muốn ạ.” Trong lòng Hoắc Mộ Vân vui như nở hoa.

Oa, nữ thần đúng là vừa hiểu lòng người lại ôn nhu.

Chờ ký tên và chụp ảnh xong, hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau tức khắc thành thạo bắt đầu chủ đề nói chuyện.

Diệp Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy hứng thứ hỏi, “Vì sao em từ chối lời mời đóng phim của cái tên đàn ông chó kia vậy? Phải biết rằng có bao nhiêu nghệ sĩ mới ra mắt, nằm mơ cũng đều muốn lộ cái mặt ở trong bộ phim của anh ta.”

Hoắc Mộ Vân bị câu ‘đàn ông chó’ thẳng thắn của cô ấy làm cho ngẩn người.

Cô phản ứng nửa ngày, có chút kinh ngạc hỏi, “Đàn ông chó?”

Cho nên, tên đàn ông chó này là……

Biểu tình của Diệp Nhiễm dừng một chút, nở một nụ cười cứng ngắc, “Không có gì, nói nhầm, chị là chỉ đạo diễn Tần Bính Sâm.”

“À…..” Âm cuối của Hoắc Mộ Vân kéo dài, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Diệp Nhiễm một cái.

Trong lòng cô đang cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần.

Một người đàn ông vĩ đại như đạo diễn Tần Bính Sâm, ở trong mắt của vị nữ vương lưu lượng đây, thế mà chính là một tên đàn ông chó??

Hoắc Mộ Vân thu hồi tầm mắt, cười yếu ớt trả lời, “Không có gì, chỉ là em cảm thấy không quá hứng thú với việc đóng phim mà thôi, trước kia thi vào Trung Hí, cũng là đánh bậy đánh bạ.”

Diệp Nhiễm kinh ngạc mà nhìn cô một cái, tiểu nha đầu này rất có cá tính.

“Đã nghĩ xong muốn làm nghề gì chưa?”

“Người dẫn chương trình ạ.” Hoắc Mộ Vân nói, “Hai ngày trước tham gia buổi tuyển chọn người chủ trì của một chương trình tống nghệ, đã tiến vào giai đoạn tuyển chọn tiếp theo, cũng không biết cuối cùng có thể được chọn hay không ạ.”

“Ừm, người dẫn chương trình cũng không tệ.” Diệp Nhiễm tỏ ý khen ngợi nhìn cô một cái, “Cố lên!”

Thời điểm hai người tán gẫu đến high, Trang Chu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Trên vai anh rơi xuống một lớp bông tuyết trắng tinh mỏng manh, mái tóc đen nhánh ngắn gọn làm tôn lên ngũ quan càng thêm thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, góc nghiêng tuyệt đẹp.

Khi giương mắt sâu kín nhìn qua, cứ như là vương tử từ trong tuyết bước ra, tự phụ lại thân sĩ.

Khi Hoắc Mộ Vân nghênh đón con người đen nhánh của anh, nhịp tim đột nhiên rơi mất nửa nhịp.

“Ai da, về rồi sao?” Diệp Nhiễm đứng dậy, chỉnh chỉnh áo khoác trên người, “Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên công thành lui thân rồi.”

Hoắc Mộ Vân có hơi không muốn thả người, “Chị Diệp Nhiễm chị ngồi thêm một lúc nữa đi?”

Diệp Nhiễm liếc mắt nhìn Trang Chu một cái, sau đó tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, “Chị sợ có người chê chị dư thừa.”

Ánh mắt của cô cùng ngữ khí đều mang theo ý tứ mập mờ không rõ, Hoắc Mộ Vân nhận thấy ánh mắt của cô thì bên tai không hiểu sao lại bắt đầu đỏ lên nóng lên.

Đúng không, ngay cả người khác đều cảm nhận được bầu không khí giữa cô và Trang Chu không bình thường, cô cũng không tin người đàn ông này không phát hiện ra.

Rõ ràng là giả ngu.

——

Khoảng 23 giờ, tuyết càng rơi càng lớn, một trận sấm rền vang lên rồi sau đó bầu trời lại yên tĩnh trở lại.

Hoắc Mộ Vân ôm gối ngồi ở trên giường, vẻ mặt ủ rũ.

Vì sao sét không đánh? Vì sao Trang Chu về một hồi sét lại không đánh?

Ông trời cũng quá không nỗ lực đi?!

Hoắc Mộ Vân tức giận đến mức đem cái trán đập hai cái trên gối, khi than ngắn thở dài chuẩn bị ngoan ngoãn nhận mệnh đi ngủ, ván cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, cô giật mình, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Có lẽ Trang Chu vừa mới tắm rửa xong, tóc còn hơi ướt, một thân quần áo ở nhà làm cho cả người anh lại càng thêm nhu hòa, hơn nữa khi khẽ cong môi với cô, nhịp tim của Hoắc Mộ Vân chợt nhanh hơn.

Mê hoặc tâm hồn.

Hoắc Mộ Vân chăm chú nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh mà hơi ngây người.

“Cầm lấy, ngẩn người làm gì?” Trang Chu đưa cốc sữa bò nóng trong tay qua.

Lý trí của cô bỗng nhiên kéo trở về, khẽ cười, “À à, cảm ơn Trang Chu ca.”

Trang Chu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt tự nhiên đánh giá cô từ trên xuống dưới phút chốc, tầm mắt dừng trên người cô một lát, sau đó chỉ chỉ bộ đồ ngủ bông màu trên người cô, bình tĩnh nói, “Mặc ngược.”

“Hả?” Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, phản ứng một lát lập tức cúi người nhìn xem.

“Không ngược mà.” Hoắc Mộ Vân nhìn bộ quần áo trên người mình xác nhận lại một lần, lầm bẩm nói, “Chẳng lẽ em không phân biệt được trước sau hay sao?”

Cô có ngốc như vậy sao?

“Không phải, bên trong mặc ngược.” Trang Chu nhắc nhở cô.

Hoắc Mộ Vân: “???”

Cúi đầu cẩn thận nhìn lên chỗ khóa cạnh vải, quả nhiên đúng thật……

Bên tai cô đỏ lên, cười mỉa, “Thật đúng là……”

Trang Chu khẽ câu môi dưới, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa lên mái tóc mềm mại của cô, “Với cái đầu óc này của em, lên sân khấu dẫn chương trình có được không đó?”

“Anh xem thường em?” Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Mỗi người đều có sở trường đặc biệt, chẳng lẽ em không thể có một phương diện mà em am hiểu hay sao?”

“Có thể.” Trang Chu cười khẽ, cằm chỉ chỉ sữa trong tay cô, “Mau nhân lúc nóng uống hết đi, ngủ sớm một chút.”

Anh nói xong chuẩn bị nhấc chân rời đi, tiểu nha đầu phía sau gọi anh lại, “Ai, anh đợi chút……”

Trang Chu quay đầu nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân nhìn anh nhẹ giọng hỏi, “Anh ngủ ở đâu?”

Anh ngẩn người, chỉ chỉ phòng bên cạnh, “Cách vách.”

Hoắc Mộ Vân ‘a’ một tiếng rồi khoong nói câu gì.

Trang Chu nhìn cô, “Có việc gì em gõ gõ tường là anh có thể nghe thấy, đi vào ngủ đi.”

Hoắc Mộ Vân lại ‘a’ một tiếng, “Ngủ ngon.”

Vẫn là ngủ ngon, không có cơ hội.

Cô uống xong sữa rồi nằm chậm chạp mãi không ngủ được, trong lòng đấu tranh, bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy.

Trang Chu còn chưa ngủ, anh đánh dấu xong một vài điểm cần chú ý trên kịch bản, vừa định nằm xuống chợt nghe thấy tiếng đập cửa.

Anh nhìn thời gian, hơi giật mình.

Hoắc Mộ Vân gõ hai cái không thấy phản ứng, nhưng từ khe cửa còn có thể nhìn thấy ngọn đèn trong phòng vẫn sáng.

Không phải đang ngủ chứ?!

Cô âm thầm thở dài, ôm gối đầu chuẩn bị rời đi.

Nhưng chưa kịp xoay người, ván cửa trước mắt đã ‘cạch’ một tiếng mở ra, cô mừng rỡ ngẩng đầu, khi nhìn thấy ngũ quan anh tuấn của người đàn ông lại nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt.

“Sao còn chưa ngủ?” Trang Chu rũ mắt nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân gắt gao ôm gối đầu, vẻ mặt đáng thương và bất lực nhìn Trang Chu, đôi mắt to chớp chớp, sợ hãi mở miệng, “Trang Chu ca, vừa rồi có sét đánh.”

“Hả?” Trang Chu nhìn cô, “Có phải nghe lầm rồi hay không? Tuyết bên ngoài đã ngừng rồi.”

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Khẳng định là không nghe nhầm! Đúng là sét đánh, em thật sự nghe thấy.”

Trang Chu bật cười, ôn nhu trấn an, “Không có sét đánh, yên tâm trở về ngủ đi.”

“Em sợ.” Hoắc Mộ Vân nhỏ giọng nói xong, cô giương mắt ngó ngó trong phòng anh, yếu ớt hỏi, “Em có thể vào phòng ngủ của anh không?”

Thân mình Trang Chu dừng một chút, kinh ngạc nhìn kỹ cô như ban ngày.

Khi Hoắc Mộ Vân sắp chống đỡ không nổi thì giọng nói hơi khàn của anh mới nói, “Đi phòng em đi, chờ em ngủ rồi anh trở về.”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

Cô nhếch khóe môi, làm ra bộ dáng rất vui mừng, vui sướng nói, “Được nha được nha, cái này cũng được.”

Mà trong lòng đã sớm bắt đầu nói thầm: Anh đúng là đồ đầu gỗ!

Mục tiêu thất bại, Hoắc Mộ Vân nằm trên giường bĩu môi, nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường, dặn dò, “Anh ngàn vạn lần không được đi, nhất định phải chờ em ngủ đấy.”

“Ừ, anh không đi, em ngủ đi.” Con ngươi mờ mịt không rõ của Trang Chu nhìn cô trong nháy mắt, sau đó mất tự nhiên mà rời tầm mắt, cúi đầu không chút để ý mà chơi điện thoại của mình.

Hoắc Mộ Vân hít sâu nằm xuống phía sau lưng anh, cô nhắm đôi mắt đẹp, trong lòng lại rõ như gương sáng.

Căn phòng lập tức yên lặng xuống.

Động tác của Trang Chu rất nhẹ, nếu khong phải mùi hương dầu gội thoang thoảng trên đầu, Hoắc Mộ Vân còn trưởng rằng trong phòng chỉ còn lại chính mình.

Anh đang làm gì?

Tuy rằng trong lòng rất tò mò, nhưng Hoắc Mộ Vân vẫn khống chế được bản thân mình không quay đầu lại.

Trang Chu đã tắt điện thoại từ sớm. Anh ngồi ở bên giường nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trên giường mềm mại thành một đoàn, như có chút đăm chiêu.

Qua một lúc lâu, mãi đến khi hô hấp của người trên giường đều đều, anh mới nghiêng người dịch qua dém chăn cho cô, khi xác định cô an phận không đá chăn ra thì mới chậm rãi đứng dậy.

Không bao lâu sau, cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, lại nhẹ nhàng khép lại.

Cô gái trên giường chậm rãi mở mắt. Biểu tình của cô thật thất bại.

Cô có loại cảm giác, ở trong cảm nhận của Trang Chu chắc chắn cô chỉ chiếm một vị trí nhỏ bé. Những việc anh đối tốt với cô, căn bản đã vượt qua mối quan hệ bình thường giữa nam với nữ, ngay cả người ngoài chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bầu không khí giữa hai người các cô không bình thường, cô cũng không tin chính bản thân Trang Chu không cảm nhận được.

Hoắc Mộ Vân có hơi xoắn xuýt.

Chỉ là nếu anh thích cô. Vì sao vẫn chậm chạp không nói? Rõ ràng giữa hai người có rất nhiều cơ hội.

Hoắc Mộ Vân buồn bực vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối đầu, căm giận mà lầu bầu: Có phải đàn ông không vậy? Anh có còn là đàn ông hay không.

Cũng đã biến thành tự mình dâng lên tận cửa rồi, vậy mà người đàn ông này lại thờ ơ, còn đưa cô trở về.

Mộ Vân thở dài, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho người đàn ông này hiểu rõ ràng.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Mộ Vân: “Nghiêm trọng hoài nghi anh không phải là đàn ông.”

Trang Chu: “Thế nào cũng phải cho em hiểu biết một chút?”

——

Bạn nhỏ editor: Về sau hai anh chị sẽ càng dễ thương hơn đó~~~

Hết chương 15.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.