Hoắc Mộ Vân thật lòng cảm thấy ở cùng một chỗ với Khương Dịch quá giày vò.
Cố tình anh ta còn tự đại thổi phồng lên một chút quá trình quay phim.
Cô đối với chiến tích vĩ đại của anh ta thật sự không có hứng thú.
Nhưng mà, người con trai đối diện vẫn còn đang nói không ngừng. Từ đoàn phim đến anh chị em trong nhà của anh ta. Hoắc Mộ Vân đành phải thường thường đáp lại hai câu cho có lệ.
Cô suy nghĩ, hẳn là nên tìm cái cớ gì để rời đi.
Rốt cuộc, Khương Dịch cũng dừng đề tài, anh ta nhìn cô, không nói lời nào.
Sau thời gian tạm dừng ngắn ngủi, anh ta bỗng nghiêm túc nhìn cô hỏi, “Mộ Vân, tình hình của tôi đại khái là như vậy.”
Khương Dịch bỗng nhiên cầm một bàn tay cô đang để trên bàn ăn, thâm tình mà chân thành nói: “Nếu cậu cảm thấy được, chúng ta có thể tìm hiểu sâu hơn một chút.”
Hoắc Mộ Vân hoàn toàn đơ luôn rồi. Nếu giờ phút này mà còn không rõ Khương Dịch có ý gì thì cô quả thật quá ngốc.
Cô kinh hoảng rút tay về, hành vi của Khương Dịch làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến mức chuyển thành màu đỏ.
Cố tình anh ta lại còn tưởng rằng là cô đang thẹn thùng, “Cậu không cần ngượng, là tôi theo đuổi cậu, nếu tôi làm cái gì không tốt, cậu cứ việc nói ra.”
Hoắc Mộ Vân cuộn nắm tay, tức giận đến mức đầu óc ong ong, có chút khó tin nhìn anh ta.
Cô hít sâu, trầm mặt nói, “Ngại quá, tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi.”
“Hả? Hiểu lầm cái gì?” Khương Dịch khó hiểu.
“Tôi đã có bạn trai.” Hoắc Mộ Vân cảm thấy chỉ có như vậy mới không làm cho cả hai người đều xấu hổ.
Cô cầm túi đứng dậy, “Thật xin lỗi, bữa cơm này tôi mời, tôi còn có việc, đi trước.”
Một khắc cô cũng không muốn ở lại lâu, sợ giây tiếp theo không khống chế được liền vung hai cái tát vào mặt anh ta.
Hoắc Mộ Vân không muốn gây chuyện, dù sao, trong quá trình thổ lộ nam sinh nắm tay nữ sinh một chút cũng không tính là hành vi quá đáng, vạn nhất cô không khống chế được chính mình, không chừng hot search ngày mai liền biến thành cô và Khương Dịch.
Cô hít sâu, vội vàng kéo cửa phòng bao.
“Mộ Vân, cậu từ từ.” Khương Dịch đuổi theo ở đằng sau, “Cậu khi nào thì quen bạn trai? Làm sao tôi lại không nghe nói?”
Hoắc Mộ Vân không lên tiếng, mở cửa ra, cũng không quay đầu lại rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cô cúi đầu, bỗng dưng đụng vào lồng ngực của người từ phía đối diện đi đến.
Người đàn ông theo bản năng duỗi tay ra đỡ lấy thân mình cô, tức khắc, hơi thở hoocmon đặc biệt mang theo một làn hương thuốc lá nhàn nhạt bay vào khoang mũi của cô, lại ngoài ý muốn thật dễ ngửi.
“Mộ…..” Khương Dịch ở phía sau nhìn thấy người đàn ông này nhất thời kinh ngạc giật mình đứng ngay tại chỗ.
Hoắc Mộ Vân bị lồng ngực rắn chắc này đâm cho trán đau, cô chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu lên nhìn.
Trang Chu kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó cau nhẹ mi tâm, rũ mắt nhìn cô.
Cô ngẩn người, chớp đôi mắt, có chút bất ngờ nhìn Trang Chu.
“Đụng ngốc rồi?” Thanh âm của Trang Chu thực trầm, nhất là khi thoáng nhìn qua chàng trai theo sát phía sau cô, sắc mặt nhất thời càng lạnh đi một ít.
Hoắc Mộ Vân thẳng tắp nhìn anh, buổi chiều lúc đó hai người còn xảy ra chuyện không vui, ký ức của cô vẫn còn mới đây.
Cô rất muốn trực tiếp quăng cho anh một cái ót, chỉ là….
Cô như đi vào cõi thần tiên đến nửa ngày mới hoàn hồn, giây tiếp theo, Hoắc Mộ Vân đột nhiên khoác tay lên cánh tay của Trang Chu.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhìn về phía Khương Dịch, “Trang Chu chính là bạn trai của tôi, tôi thật sự không lừa cậu.”
Hoắc Mộ Vân cảm thấy, chỉ có tìm một người đàn ông có thực lực nghiền áp được Khương Dịch mới có thể làm cho anh ta tâm phục khẩu phục.
Lời này cô vừa thốt ra, cả hai người đàn ông đều sửng sốt.
Không gian yên tĩnh, bầu không khí như lắng đọng lại.
“Trang Chu lão sư là bạn trai cậu?” Giọng nói của Khương Dịch thoáng cái cứng ngắc, có chút khó có thể tin mà hỏi.
Trong phòng bao phía sau cách đó không xa, ngay lúc mấy người chờ hoài chờ mãi mà Trang Chu vẫn chưa trở về khi nghe thấy câu nói ấy đều ngẩn người.
Trang Chu có chút không hài lòng với loại âm lượng không phân biệt trường hợp này của Khương Dịch, khí áp quanh người anh chợt giảm xuống, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, sâu kín nhìn về phía anh ta.
“Phải.” Hoắc Mộ Vân túm cánh tay của Trang Chu nắm thật chặt, “Không được sao?”
Trong lòng cô lo lắng, hơn nữa hiện giờ Trang Chu không nói cũng không tỏ thái độ gì, Hoắc Mộ Vân có chút không nghĩ ra Trang Chu nghĩ như thế nào.
Ngây người một lúc, phòng bao phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng mở cửa.
Hoắc Mộ Vân mãi mới phản ứng kịp [1].
[1] Gốc là hậu tri hậu giác.
Nơi công cộng, bọn cô còn nói chuyện lớn tiếng như vậy…..
Trang Chu nhìn trong phòng bao đều nhô đầu ra, có chút đau đầu nhíu mày, anh lạnh lùng liếc Khương Dịch một cái, sau đó tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, đội lên đầu Hoắc Mộ Vân.
Trên đầu Hoắc Mộ Vân đột nhiên phủ xuống một cái bóng, cô ngơ ngác một lát đã bị Trang Chu nắm cổ tay dẫn ra khỏi hành lang.
Thời điểm trợ lý Trình Bân đi ra thấy trên hành lang náo nhiệt bất ngờ, nhịn không được tò mò hỏi, “Sao các vị đều ở bên ngoài vậy?”
Cậu quét một vòng, hỏi: “Trang Chu ca đâu?”
Vừa rồi Trang Chu còn gọi điện thoại bảo cậu đến đây đón anh.
Tiết Khải Công nhìn về phía Trình Bân, “Trang Chu lão sư đang yêu đương?”
Trình Bân bị những lời này dọa sợ đến mức nửa ngày không nói thành lời, sau một lúc lâu, run rẩy mà hỏi, “Tiết lão sư, sao lại nói vậy?”
Tiết Khải Công nâng cằm chỉ chỉ hướng cầu thang, chậm rì rì nói, “Vừa rồi Trang Chu lão sư kéo theo một cô bé chạy đi rồi.”
Có người trong đoàn phim phụ họa nói, “Vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy, nói Trang Chu lão sư là bạn trai của cô bé kia.”
Sắc mặt Trình Bân thay đổi, “Lời này cũng không thể nói lung tung, nghe ai nói vậy?”
Ánh mắt mọi người nhất trí đều hướng về phía Khương Dịch.
Khương Dịch nhún nhún vai, tỏ vẻ rất vô tội, “Là cô gái kia nói vậy.”
Sự việc lớn như vậy mà cậu lại không biết? Nếu Đào ca mà biết, không đem cậu lột hai tầng da thì không được!
Điện thoại vang lên hai tiếng rất nhanh đã được nhận, còn không chờ Trình Bân mở miệng, đầu bên kia lập tức nói: “Xe tôi lái đi rồi, một lát nữa cậu gọi xe về.”
Nói xong điện thoại đã bị cúp, trợ lý Trình ngơ ngác nhìn về phía mọi người.
Yêu đương??
Mấu chốt là, trợ lý như cậu lại không biết??
Trang Chu tắt điện thoại, mắt nhìn thẳng lái xe ra đường chính. Cô gái ở ghế phó lái, ngồi nghiêm chỉnh, vẫn không nhúc nhích.
Không khí trong xe kỳ lạ đến đáng sợ, Hoắc Mộ Vân cảm thấy việc hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Cô vừa mới đem cửa kính xe hạ xuống một nửa, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, bỗng nhiên cửa kính lại bị người đàn ông ở ghế lái đóng lại.
Ngăn cách với âm thanh xe cộ ồn ào náo động bên ngoài, khoang xe chật chội nhất thời lại càng thêm tĩnh mịch.
Hoắc Mộ Vân đang cân nhắc giải thích chuyện vừa rồi như thế nào, bỗng chốc, người đàn ông bên cạnh trầm giọng hỏi, “Em nói có hẹn, chính là cậu ta?”
Cô sờ sờ chóp mũi, lông mi dài rũ xuống, nhỏ giọng ‘ừm’ một tiếng.
Trang Chu môi mỏng mím chặt, dừng một lát, “Những lời anh nói với em, có phải chưa bao giờ để vào trong đầu hay không?”
Hoắc Mộ nghiêng đầu, nương theo ánh đèn neon màu sắc rực rỡ bên ngoài xe, ngẩng đầu trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà quật cường nhìn về phía người đàn ông trên ghế lái.
Trong lòng âm thầm oán thầm: hung dữ cái gì mà hung dữ? Còn hung với người khác đúng không? Em đây cũng có tính khí [2] có được không?
[2] Chỉ sự tức giận, cáu kỉnh, nóng nảy. ‘Tính khí’ hay ‘tính tình’ ở đây là danh từ chỉ chung những trạng thái đó, phù hợp với ngữ cảnh/ cách dùng từ ở câu này.
Hoắc Mộ Vân cắn cắn môi, trong lòng ‘hừ’ nhẹ một tiếng, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trực tiếp quăng cho anh một cái ót.
Trang Chu hơi nhíu mi, thanh âm lại đè thấp vài phần, “Bé con, anh đang nói chuyện với em.”
“Nghe đây, anh nói đi.” Thái độ của Hoắc Mộ Vân tản mạn.
Mi tâm anh càng cau chặt hơn, nhịn không được còn nói, “Em biết rõ Khương Dịch là loại người gì, vì sao còn một mình đi ăn cơm với cậu ta?”
Vừa rồi, Khương Dịch đích thực là đang quấy rầy cô. Trang Chu không dám nghĩ, nếu anh không đụng vào cô, hậu quả sẽ như thế nào.
Hoắc Mộ Vân dựa vào trên ghế, thái độ cực kỳ không đoan chính, “Em muốn ăn cơm với ăn ta liền đi ăn, nào có nhiều cái vì sao như vậy?”
Đôi mắt cô sáng ngời trong trẻo, thẳng tắp nhìn về phía anh, “Trang Chu ca, có phải anh quản có chút rộng rồi không?”
“Anh quản nhiều? Nếu không phải vừa nãy gặp được anh, em định túm được ở đâu một người bạn trai qua loa lấy lệ?”
Hoắc Mộ Vân nghẹn lời, trầm mặc không nói lời nào.
“Khương Dịch nói cái gì với em?” Trang Chu nhìn tiểu nha đầu bộ dạng ủy khuất im lặng không lên tiếng, ngữ khí lại vô thức trở nên nhẹ hơn một chút.
“Chính là thổ lộ nha.” Hoắc Mộ Vân thấy anh bớt tức giận đôi chút, nhất thời chính mình cũng mềm mại hơn rất nhiều, nhưng là vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ quá trình thổ lộ cũng phải báo với anh hay sao?”
Trang Chu nghe vào trong tai, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, lát lại nói, “Em nói, anh nghe.”
Hoắc Mộ Vân: “???”
Cô kinh ngạc nhìn về phía Trang Chu, thấy vẻ mặt của anh quả thật là bộ dạng nghiêm túc, Hoắc Mộ Vân nhịn không được nhớ lại những gì vừa trải qua ở phòng bao một chút.
Hình như Khương Dịch cũng không nói với cô mấy câu buồn nôn gì đó.
Cô sờ sờ tai, do dự trong chốc lát, chậm rì rì nói, “Cũng chưa nói gì, chỉ là sờ soạng tay của em một chút.”
Bàn tay nắm tay lái của Trang Chu dừng một chút. Giây tiếp theo, anh lập tức xoay tay lái vòng qua khúc cong, bàn chân nhẹ phanh xe, sau đó, chiếc xe vững vàng dừng lại ở bên đường.
Anh nhìn cũng không thèm nhìn, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy một chai nước suối trên hộp điều khiển trung tâm bước xuống xe.
Vòng qua đầu xe, duỗi tay mở cửa ghế phó lái, sắc mặt căng chặt mà nhìn về phía cô gái ngồi trên ghế phụ, “Xuống xe.”
Hoắc Mộ Vân ngẩn người.
Cô không biết chính mình nói câu nào đã xúc phạm đến anh rồi, vậy mà lại ở giữa đường muốn đem cô ném xuống??
Hoắc Mộ Vân nhất thời cũng bộc phát tính tình, cô thở hổn hển cầm lấy túi của mình, xuống xe bước đi, miệng lẩm bẩm, “Xuống xe thì xuống xe, em mới không thèm anh chở em đâu.”
“Em đi đâu vậy?” Trang Chu bỗng nhiên cầm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Hoắc Mộ Vân quay đầu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ ủy khuất, “Anh đã bảo em xuống xe, còn quản em đi đâu làm cái gì.”
Trang Chu bị cô chọc tức đến mức bật cười, anh vặn mở chai nước trong tay, cúi đầu nhìn về phía hai tay nhỏ bé trắng nõn của cô, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà hỏi, “Tay nào?”
Hoắc Mộ Vân không hiểu ra sao, “Cái gì?”
“Cậu ta sờ tay nào?” Trang Chu nhìn cô hỏi, “Tay trái hay tay phải?”
Hoắc Mộ Vân nhìn chai nước khoáng trong tay anh, hình như bỗng nhiên hiểu được đôi chút anh muốn làm cái gì.
Trong lòng tức khắc như sau cơn mưa trời lại sáng, cô nhẹ nhấp khóe miệng, không nhanh không chậm đưa tay trái ra, “Hình như là tay này.”
Sau đó cô lại thay đổi, “Không đúng, hình như là tay phải.”
Trang Chu nhíu nhíu mày, cằm chỉ chỉ vào hai tay, nghiêm trang nói, “Chìa tay ra, đều rửa hết!!”
Hoắc Mộ Vân:”……”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Mộ Vân: “Hu hu hu, làm em sợ muốn chết, em tưởng anh muốn băm rớt tay em!”
Trang Chu: “Muốn băm cũng phải là tay của Khương Dịch.”
——
Lời của editor: Mình sẽ cố gắng dịch thuần Việt nhất có thể mà vẫn thể hiện được phần lớn ý nghĩa của câu văn.
P.S: Mình rất thích TC gọi HMV là ‘tiểu nha đầu’ nên mình sẽ để như vậy, cảm giác rất TC rất sủng chị❤