Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 60




Chương 60: Đừng ngại mà

Sáng hôm sau Cố Đồng dậy thật sớm, đợi tôi mở mắt, em ấy đã trang điểm xinh đẹp ngồi trên sô-pha, nói 'chào buổi sáng' với tôi.

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy em ấy bước tới, một chân quỳ lên giường, nghiêng người tới trước mặt tôi, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt tóc tôi mấy cái.

Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy nhìn tóc tôi rồi cười, lấy điện thoại đặt ở đầu giường, không đợi tôi chuẩn bị, tách một tiếng, chụp lại bức hình có hai chúng tôi.

Em ấy buông điện thoại xuống, mở bộ sưu tập, tôi nhích lại để nhìn, quả nhiên tôi thấy mình trong bộ dạng tóc tai toán loạn, còn chưa tỉnh ngủ.

"Đáng yêu." Cố Đồng cười cười: "Trông chị thật ngốc."

Tôi lại nhìn, quả nhiên phát hiện ra góc trái tấm ảnh, xuất hiện hai ngón tay tôi, tôi khẽ cười, thì ra cố ý làm cái này.

Cố Đồng hỏi: "Lấy bức này đặt làm màn hình nền điện thoại nhé?"

Tôi nghi hoặc nhìn em ấy, lại nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch trong ảnh của mình, nói với em ấy: "Tôi thấy hay là đem nó phóng to cỡ ảnh cưới, treo lên đầu giường khá hợp đấy."

Cố Đồng cười ha ha, lại xoa đầu tôi: "Được rồi, mau đi đánh răng đi."

Đợi tôi xong xuôi, lúc ấy mới 8 giờ sáng, chúng tôi theo kế hoạch, ăn một bữa sáng ngon lành, lúc này, Cố Đồng đang tỉ mỉ đọc bản kế hoạch kết hôn mà tôi đã in sẵn.

Đợi em ấy đọc xong, bàn ăn trước mặt cũng đã sạch sẽ, em ấy lau lau miệng, hỏi tôi: "Thời gian nghỉ phép của chúng ta chắc không đủ."

Tôi gật đầu: "Không đủ thì chúng ta xin nghỉ thêm mấy ngày nữa."

Em ấy nghe xong liền thu dọn đồ đạc, tôi lấy khăn giấy lau miệng, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn, Cố Đồng nghi hoặc nhìn tôi, đặt cốc nước trong tay xuống.

Em ấy hỏi: "Cái gì thế?"

Tôi đẩy chiếc hộp tới trước mặt em ấy: "Nhẫn." Nói xong tôi liền bổ sung: "Nhẫn kết hôn."

Em ấy lại kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ cười: "Chị thật là..."

Em ấy cầm hộp nhẫn, khóe miệng cong lên: "Mỗi lần đều không có phòng bị gì hết."

Nhẫn mua theo sở thích của Cố Đồng, tôi dùng tiền đi làm thêm lúc ở New Zealand tiêu hết vào nó, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, nhìn em ấy mở hộp, hi vọng em ấy sẽ thích.

Như mong đợi, tôi nhìn Cố Đồng cong lên một nụ cười, sau đó đóng hộp nhẫn lại.

Em ấy đưa tay ra xoa đầu tôi, nói: "Phục chị rồi."

Sau đó mọi việc rất thuận buồm xuôi gió, chúng tôi điền vào giấy đăng kí kết hôn xong, coi như đã hoàn thành việc đầu tiên, thời gian sau đó chúng tôi chơi đùa và chờ đến ngày diễn ra nghi thức.

Kế hoạch của chúng tôi được sắp xếp rất thảnh thơi, chơi cả một chiều mà không thấy mệt, Cố Đồng cứ chốc nhát lại dừng lại chụp ảnh, nhưng kết quả vẫn dư ra rất nhiều thời gian.

Không biết em ấy học ở đâu kĩ năng chụp ảnh, cứ nằng nặc đòi thực hành trên người tôi, thế là cả một buổi chiều, chúng tôi ngoài đi thăm quan, thì phần lớn thời gian, tôi trở thành chuột bạch cho em ấy làm thí nghiệm.

Ngoài vấn đề ảnh ngược sáng, bố cục không cân, góc độ không chuẩn, còn lại thì vẫn tạm chấp nhận.

Đương nhiên, nếu tôi nói, em ấy ăn may chọn được góc độ và ánh sáng thích hợp, có thể em ấy sẽ đánh tôi.

7 giờ tối, thời gian biểu diễn kịch của một đoàn nghệ thuật, nghe nói những màn biểu diễn này nửa tháng mới diễn một lần, rất nhiều người vì hâm mộ họ mà tới, khán giả mua vé xem mấy ngày liền, mỗi ngày đều diễn thể loại kịch khác nhau.

Chúng tôi chỉ mua vé ba ngày, với ba chủ đề kinh dị, viễn tưởng và tình yêu lãng mạn, mà tối nay, may sao họ lại biểu diễn chủ đều tình yêu.

Còn chưa đến 7 giờ, khán giả đã ngồi kín chỗ, bởi mua vé vào phút chót, nên chỗ ngồi của chúng tôi không được tốt, tối nay Cố Đồng lại quên không đeo kính, đợi đến khi ánh đèn tối đi, tôi nhìn lên ánh sáng duy nhất trên sân khấu, dựa gần một chút hỏi em ấy: "Nhìn được không?"

Em ấy không trả lời tôi, mà kéo tay tôi, ôm lấy eo ý bảo tôi đi theo em ấy.

Tôi có chút nghi ngờ, mới ra đến hành lang, tôi bèn kéo tay em ấy lại, đề phòng em ấy tiếp tục đi: "Đi đâu?"

Em ấy quay đầu nhìn tôi: "Em thấy phía dưới có chỗ ngồi, bây giờ cửa chính đóng rồi, người khác không vào kịp đâu, chúng ta ngồi chỗ đó đi."

Em ấy nói xong tiếp tục kéo tôi đi, chúng tôi thậm thụt đi đến hàng ghế số ba, cạnh hành lang vừa hay có hai chỗ trống.

Tôi vẫn còn muốn nói gì với em ấy, em ấy suỵt một tiếng bảo tôi đừng nói gì.

Mới đầu tôi vẫn còn lo lắng, sợ chủ nhân của chỗ ngồi này đi vệ sinh hoặc làm việc khác nên bỏ trống, nhưng vở kịch trên sân khấu rất nhanh thu hút sự chú ý của tôi.

Màn biểu diễn tiếng rưỡi đồng hồ, nói về tình yêu nồng cháy giữa hai nhân vật chính.

Cuối cùng sân khấu khép lại bằng một nụ hôn, và những tiếng vỗ tay không ngớt từ dưới khán đài.

Lúc xem kịch, chúng tôi không nói chuyện với nhau, đợi đến khi các diễn viên tập trung lại chuẩn bị hạ màn, Cố Đồng lười nhác đưa tay ra giữ lấy tôi.

"Đợi chút nữa rồi ra, bây giờ đông lắm." Em ấy nói với tôi.

Tôi quay đầu nhìn em ấy, quả nhiên trước cửa có cơ man nào là người, bây giờ muốn ra cũng phải xếp hàng.

Khán giả lần lượt từng người rời đi, mười mấy phút sau mới từ từ thưa người, tôi chuẩn bị đứng dậy bước đi, đáng tiếc lại bị Cố Đồng kéo lại lần nữa.

Đột nhiên ánh đèn trên sân khấu lại tối đi, khiến những khán giả chưa rời đi ngẩn ra một lúc, mấy giây sau, một ánh sáng trên sân khấu chiếu lên con đường đi phía bên trái.

Trong rạp bắt đầu hỗn loạn, phát ra đủ các tiếng rì rầm, có vài vị khách đã rời đi, lúc này lại quay lại.

"Easter egg*." Tôi kéo áo Cố Đồng.

(Easter egg: dùng để chỉ những chi tiết gắn liền với một tác phẩm khác hoặc một điều thú vị nào đó được cất giấu hết sức tinh tế trong phim)

Cố Đồng nhún vai: "Chắc thế."

Thế là chúng tôi lại ngồi xuống ghế lần nữa.

Màn hình lớn trên sâu khấu đột nhiên sáng lên, trên nền đen, hiện ra hai trái tim màu hồng.

Khán giả phía sau tìm một chỗ gần mình nhất, yên lặng ngồi xuống.

Màn hình lại bắt đầu thay đổi, lúc này, ánh sáng ban nãy từ từ chiếu đến bé gái mặc váy công chúa, trên tay đứa bé còn cầm một bó hoa, nó đi đến đâu, ánh sáng kia đi theo đến đấy.

Lúc này màn hình đột nhiên thay đổi, hai trái tim ban nãy chạy sang một bên, ở giữa xuất hiện hai chữ cái tiếng Anh và một kí hiệu, "N&Đ*."

(Nguyên tác là "n&t")

Tôi nhướng mày, nhìn cảnh tượng này đoán: "Đây là easter egg hay là?" Tôi nghĩ đến cái gì đó, cười một tiếng: "Không phải chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng một màn cầu hôn chứ."

Cố Đồng vẫn nhún vai: "Cũng có thể."

Âm thanh em ấy vừa dứt, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Chữ cái trên màn hình, tại sao lại quen thuộc đến thế.

Chữ cái ấy...

Tôi hoang mang đột nhiên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Cố Đồng: "Em..."

Cố Đồng nhìn tôi cười.

Đứa trẻ lúc này chậm rãi bước tới cạnh tôi, đem bó hoa hồng trên tay đưa cho tôi, cười ngọt ngào với tôi.

Tôi bật cười, nhận lấy bó hoa, nói cảm ơn với nó.

Âm thanh vừa dứt, màn hình lại hiện lên một dòng chữ lớn viết bằng tiếng Trung Quốc, 'Tân hôn vui vẻ', sau đó ánh sáng ban nãy đi theo đưa bé chiếu lên người tôi.

Tôi sững người lại.

Đột nhiên không biết phải làm sao, không biết lúc này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn tôi, tôi lấy bó hoa cọ cọ lên đầu gối Cố Đồng, nói: "Này."

Cố Đồng cười hô hô, không biết lấy từ câu ra một chiếc micro, đặt bên miệng, nói với tôi: "Vốn muốn cầu hôn chị, kết quả bị chị tranh mất, chỉ có thể tạm thời làm ra tiết mục này thôi." Bộ dạng em ấy ấm ức nói: "Nhẫn em cũng mua rồi, chà, nhưng em thích nhẫn của chị."

Tôi nghe em ấy nói, đem bó hoa chặn miệng em ấy lại, nhưng bị em ấy lấy ra.

"Đừng ngại mà." Giọng điệu em ấy đùa giỡn tôi."

Cái câu 'đừng ngại mà', vang vọng khắp căn phòng, khuyếch đại ra cả bên ngoài.

Làm cho tôi càng thêm ngại ngùng.

Tôi còn nghe thấy phía dưới có tiếng chụp ảnh.

"Vợ ơi." Em ấy đột nhiên nhích lại gần tôi, nhỏ giọng, nhưng vẫn nói vào micro: "Hôn em một cái nào."

Trong rạp lúc này có người Trung Quốc, hoặc có thể người đó hiểu tiếng Trung Quốc, một âm thanh rất vang truyền đến: "Hôn đi." Sau đó, những người ở đó bắt đầu đồng thanh.

Những người nước ngoài không hiểu, cũng mô phỏng âm thanh mà hét lên.

Thật là, muốn đòi mạng mà.

Tôi cầm bó hoa che đi tầm nhìn của những khán giả bất đắc dĩ phía dưới, đặt lên môi Cố Đồng một nụ hôn thật nhanh.

Cố Đồng cười ha ha, sau đó là màn vỗ tay như sấm rền, có vài ba người mà có thể tạo ra tiếng vỗ tay to như thế, có thể thấy được, người thích xem náo nhiệt, không phân biệt quốc tịch.

Sau đó em ấy bỏ micro xuống, ôm lấy tôi, vừa cười vừa nói bên tai tôi: "Em yêu chị."

Có thể bởi tôi không quá thích thú với những thứ náo nhiệt, nên sự kinh hỉ của em ấy đem đến cho tôi cũng nhanh dừng lại khi mọi chuyện đã xong xuôi.

Trên đường về, trên tay tôi ôm bó hoa lớn, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn về phía tôi, khiến tôi rất khó thích ứng được, tôi nhớ ban nãy trong rạp cũng không có mấy người, tại sao lúc màn kịch Cố Đồng kết thúc, số người đã tăng gấp đôi.

Sau khi về phòng, tôi kéo Cố Đồng hỏi em ấy: "Lên kế hoạch lúc nào thế?"

Cố Đồng cười cười: "Có thể hôm mua vé máy bay."

Tôi nghi ngờ: "Nhưng chuyến đi này do tôi lên kế hoạch mà."

"Đúng thế." Cố Đồng cười cười, giữ lấy vai tôi ngồi xuống sô-pha, để tôi ngồi lên đùi em ấy, em ấy nhìn tôi nói: "Vở diễn ở rạp đó rất nổi tiếng, em đoán chắc chắn chị cũng biết, hôm đó chị đưa bản kế hoạch cho em, quả nhiên trên đó có nhắc tới." Em ấy giữ cằm tôi, thở dài: "Vì xem cái này mà không để ý chị viết kế hoạch kết hôn. Vừa đơn giản, không cần chuẩn bị gì, vừa hay em có người bạn trong đoàn kịch, thế nên..." Em ấy nhún vai: "Là thế đó."

Đại khái là tôi hiểu rồi, có thể nói, vị trí mà tôi ngồi tối nay cũng do em ấy mua trước.

Tuy trong lòng vui sướng, nhưng vẫn không tránh khỏi chút ngại ngùng, tôi đã từng nói với em ấy, mấy chuyện như cầu hôn trước mặt người khác như thế, đừng áp dụng lên tôi, tôi sẽ cảm thấy rất ngại.

"Hôm nay, lúc tia sáng kia chiếu lên người tôi, tôi thực sự xấu hổ chết mất, ngoài nhìn hoa ra thì không biết làm gì nữa."

Tôi cho rằng em ấy sẽ giải thích gì đó, nhưng không ngờ em ấy cả mặt tươi rói nhìn tôi nói: "Cố Ninh em yêu chị."

Tôi thở dài, bật cười: "Biết rồi."

Tôi bĩu môi nhìn em ấy, đưa tay ra nói: "Đưa nhẫn cho tôi xem."

Em ấy nhướng mày, vỗ mông bảo tôi đứng dậy, sau đó lấy ra một chiếc hộp từ túi xách, đưa cho tôi: "Trợ lí mua giúp em đấy." Em ấy ho ho: "Chị cũng biết mà, để dành ra mấy ngày nghỉ, em không có thời gian."

Tôi mở ra xem, quả thật là kiểu nhẫn rất phổ biến hiện nay.

Tôi đóng hộp lại, rộng lượng nói: "Tha thứ cho em."

Em ấy cười ngốc một tiếng, cọ lên người tôi muốn hôn tôi, nhưng bị tay tôi chặn lại: "Đi tắm."

Em ấy chà một tiếng, vui vẻ đi tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.