Túy Hồng Y

Chương 58: Ly khai sơn lâm




Ngày ngày đã không còn an bình ung dung như trước, tuy hai người mỗi ngày vẫn rảnh rỗi nằm bên nhau ngoài ghế trúc giữa sân, nhưng Thiên Gia biết tâm tư cha đã không còn ở đây nữa rồi.

Hắn hiểu, có lẽ là vì chuyện gia gia sắp tới. Đối với chuyện năm xưa hắn cũng chẳng rõ ràng, nhưng đại khái đoán được phần lớn nguyên nhân đều từ lão nhân kia, có thể vì danh, có thể vì lợi, hoặc giả nhiều thứ khác, nói chung, gia gia hắn phải gánh phần lớn tránh nhiệm. Giờ đúng lúc trọng yếu khẩn trương hắn lại xuất hiện, Đường Tử Ngạo sao có thể không lo lắng.

Nhẩm tính ngày ra, từ đảo nhỏ kia xuất phát, đại khái chừng hai ngày nữa là đã tới đây. Tuy Thiên Gia biết cha có lòng trách cứ, nhưng lão nhân kia dù sao vẫn là phụ thân hắn, hắn đương nhiên phải quan tâm.

Thiên Gia nằm trên ghế ngủ say sưa, tới khi tỉnh lại, trời đã ngả về Tây, trọn một buổi chiều hắn ngủ thoắt cái đã qua, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy tiếu ý của Đường Tử Ngạo đương nhìn mình, thực hiếm thấy hắn có chút mắc cỡ, mở miệng nói: “Cha, chúng ta đừng ở đây nữa, cùng trở về đi.”

Đường Tử Ngạo thoáng ngây người, một lát mới xoa đầu hắn: “Sao, Gia Gia đã chán ở đây rồi sao?”

“Ta ở cả đời cũng không chán.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, Đường Tử Ngạo nghe không được, cúi đầu hỏi: “Gì cơ?”

“Ta là nói, chúng ta trở về Đường phủ thôi, ở luôn đây cũng đâu được, chuyện Thái tử ca ca bên đó chắc cũng yên yên rồi, còn gia gia cũng sắp trở lại, chúng ta trở về đi, giờ Thái tử ca ca ở đó khó dễ, Nhị hoàng tử chắc chắn không để ý tới động tĩnh của chúng ta đâu.”

Đường Tử Ngạo lẳng lặng nhìn mấy con chim nhỏ còn đương mổ mổ dưới đất, qua một hồi lâu mới nói: “Gia Gia thực hiểu chuyện.”

Thiên Gia thẳng lưng ưỡn ngực, đắc ý nói: “Đương nhiên.”

“Vậy ngày mai đi, nghỉ lại đây nốt đêm nay.”

Ăn cơm tối xong, hai người đi dạo vài vòng quanh tiểu viện, trăng nhàn nhạt đổ bóng, bóng hai người trên mặt đất kéo thực dài, một cao lớn, một thon gầy tinh tế, ở giữa là hai bàn tay siết chặt lấy nhau, khoảng đất men quanh nhà gỗ này là người ta cố ý kiến tạo, đằng sau còn mấy gốc quế hoa, mùa này, hoa quế đã bắt đầu lác đác trổ nụ, ban ngày bọn họ hầu như đều ở trước viện ngắm núi non cổ thụ hùng vĩ, cũng chưa từng để ý đến khoảng sân này.

Đêm khuya vắng lặng hôm nay, hương hoa quế dìu dịu ngọt ngào phiêu đãng giữa không trung, mấy nụ hoa li ti hé nở đượm sắc ung dung ưu nhã, dưới ánh trăng sáng bạc, như càng phiếm thêm vẻ mỹ lệ đến say lòng người. Một cơn gió đêm thổi qua, những cánh hoa mỏng manh run rẩy lìa đài, lắc rắc bay trên vai hai người, rơi rụng xuống đất.

“Đường Đường?” Đường Thiên Gia rất hiếm khi gọi Đường Tử Ngạo như vậy, hắn nghĩ gọi cha tự nhiên nghe thân thiết hơn một chút, nhưng thỉnh thoảng tâm tình trào dâng, hắn vẫn muốn gọi vài lần.

“Ừ?” Đường Tử Ngạo dừng bước chân.

Dưới ánh trăng nhu hòa, gương mặt tinh xảo của Thiên Gia càng xinh đẹp đến tột cùng, một tầng ngân sắc mông lung bao phủ quanh thân thể hắn, khiến hắn như thêm vài phần mê ảo, tán cây đổ bóng, ám hương phiêu động, phảng phất như lạc bước giữa giấc mộng Giang Nam yên vũ, mỹ lệ tưởng như không sao nắm bắt được.

Đường Thiên Gia không nói lời nào, chỉ nhìn Đường Tử Ngạo, rồi khẽ mỉm cười, vươn tay ra.

Đường Tử Ngạo thực bình thản ôm lấy hắn, tựa như dĩ vãng nâng hai đùi, bế bổng hắn lên như một tiểu hài tử: “Làm sao vậy?”

“Hoa quế, rất thơm.”

“Ừ.”

Gió đêm thanh lương, hoa quế lác đác rụng trên vai, vương trên tóc hai người, Thiên Gia nhặt một đóa hoa nhỏ bé đưa lên môi, hương khí dịu dàng khuếch tán trong khoang miệng, hắn chậm rãi nhấm nuốt, như là nếm thử vị cao điểm thượng hạng. Những phiến hoa li ti hoàng sắc phảng phất hương khí thanh nhã lẩn khuất trong gió, hai người đứng dưới tàng cây, thoáng chốc đã được ươm đầy cánh hoa. Trong bóng đêm, thân ảnh Thiên Gia tựa hồ toát lên khí tức xa lạ với dĩ vãng, như tiểu yêu mê mị thoáng chốc rũ mình thoát khỏi lớp áo niên thiếu hồn nhiên, hắn vươn tay nhặt xác hoa vương trên tóc Đường Tử Ngạo, đưa lên môi. Mỉm cười diễm lệ mà mị hoặc, đôi con ngươi đen láy cũng vì ánh trăng mà nhiễm một tầng sương mù mộng ảo, hắn khẽ chớp chớp mắt… gương mặt hai người kề cận bên nhau, gần đến mức một rung động tinh tế trên hàng mi cũng thấy được thực rõ ràng, Đường Tử Ngạo ôm hắn, vòng tay vững chãi, đường nhìn một khắc cũng không muốn rời đi.

Thiên Gia vươn đầu lưỡi liếm ướt cánh môi dưới, cúi đầu, hôn lên môi Đường Tử Ngạo, làn hương quế hoa phiêu du giao hòa giữa nụ hôn, càng lúc càng nồng đậm, chuốc say lòng người. Đường Tử Ngạo từng uống qua rượu ủ quế hoa, hương vị chạm vào đầu lưỡi khi ấy là khinh mà đạm, mà lúc này, bất quá chỉ vài cánh hoa rơi, đã khiến hắn hầu như say mê chìm đắm, vô pháp níu giữ lòng mình.

Đêm càng khuya, gió cũng lớn theo, dương dương sái sái, xác hoa cuốn tầng tầng theo cánh gió, như một màn mưa hoa, rào rào trút cánh, len lỏi theo khe cổ lẩn vào dưới lớp y phục, lay động đến những giác quan thời khắc này vốn đã yếu đuối, mẫn cảm tột cùng.

Đường Tử Ngạo vừa hôn, một tay vừa lần xuống dưới y phục Đường Thiên Gia, ve vuốt quanh vòng eo mềm mại, cử chỉ mang theo cả bức thiết lẫn khát khao, có lẽ vì bóng đêm cùng với bầu không khí mỹ hảo này khiến hắn có chút cầm lòng không được, động tác dần trở nên thô lỗ, hắn rà môi dọc theo cằm Thiên Gia, quyến luyến nấn ná lại trên phần cổ duyên dáng.

Đường Thiên Gia ngửa đầu, những điểm sao trên bầu trời lập lòe qua hàng mi khép hờ mê ly của hắn, tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng thoát ra cuống họng, buông thả mà chân thành.

Tiếng rên của hắn tựa hồ càng kích thích Đường Tử Ngạo, hắn buông lỏng vòng tay, đặt Thiên Gia xuống đất, còn không chờ hắn đứng vững đã lại đẩy hắn ngã dựa vào thân cây, cuồng mãnh ép sát lại, giật mở y phục hắn từ trên cổ áo, trong bóng đêm, làn da bạch ngọc như tản mác ra một tầng quang mang huyền ảo, khí tức nóng rực của Đường Tử Ngạo dần dần phả trên hai hạt nhũ châu, hắn há miệng ngậm lấy, mạnh mẽ mút vào.

Ngày mai, sẽ phải đối mặt với tất cả, thì đêm nay, dứt bỏ hết thảy, hảo hảo cảm thụ trọn vẹn một lần…

Nhiệt tình luôn ẩn nhẫn giờ đã như dung nham bạo phát, thiêu đốt cả hai người, tấm lưng trần của Đường Thiên Gia bị đè trên thân cây thô ráp, vỏ cây ma sát dưới làn da non mịn của hắn, hắn khẽ ngâm nga trong họng, cơn sóng đau đớn pha lẫn tê dại chạy dọc sống lưng, lan khắp thân thể, khiến hắn run rẩy không ngớt, thực nôn nóng, thực khó nhịn.

“Đường Đường, ở đây.” Gương mặt Thiên Gia mãn đầy ý xuân, diễm lệ như hoa đào, con ngươi lấp lánh sóng tình nhìn Đường Tử Ngạo, hai má ửng hồng, chỉ vào hạt đậu đỏ còn lại trước ngực, ngượng ngùng đòi yêu thương.

Con ngươi Đường Tử Ngạo càng thêm trầm tối, cánh tay hắn siết chặt quanh eo Thiên Gia đến đau đớn, hơi thở nặng nề hào hển, hé miệng ngậm lấy hạt kia, từ từ nhay cắn mút mát.

Phảng phất, ngày mai dù trời long đất lở… hai người quên đi tất thảy, hai môi quấn riết, nụ hôn gắn kết không thể chia lìa.

Cho đến khi Đường Tử Ngạo cảm nhận được một trận gió mạnh ào qua, tựa hồ ý thức được còn ở đây sẽ khiến Thiên Gia bị cảm lạnh, hắn gắng gượng lấy lại tự chủ, miễn cưỡng trở vào phòng… cửa còn chưa kịp khép lại, hắn đã giật tung lần tiết khố cuối cùng che đậy trên cơ thể Thiên Gia, rồi vội vã bao phủ lấy hắn bằng chính thân thể cường tráng của mình.

Trọn một đêm, không biết bao nhiêu lần, sự thực Đường Tử Ngạo thậm chí không hề dùng tay giúp Đường Thiên Gia an ủi, hoàn toàn chỉ dựa vào khoái cảm hắn đem lại từ phía sau mà để hắn phóng xuất hết lần này tới lần khác.

Đợi đến khi kết thúc, hai thân thể rịn ướt mồ hôi dán sát bên nhau, không chừa một khe hở. Đường Thiên Gia căn bản vô pháp giữ tinh thần tỉnh táo thêm nữa, hắn cất giọng thì thầm khản đặc: “Cha, ta thích ngươi, ta quỳ xuống cầu xin nương thành toàn cho chúng ta ở bên nhau, ngươi đừng sầu lòng, có được không, ta nhìn ngươi như vậy lòng thực khó chịu.”

Những lời này hầu như đã tiêu hết tia thanh tỉnh cuối cùng trong hắn, lời nói xong hắn cũng chìm vào mê man, Đường Tử Ngạo cúi đầu hôn lên trán hắn, khóe miệng khẽ câu thành một nụ cười nhu hòa.

Màn đêm trầm lặng, bên ngoài văng vẳng tiếng rủ rỉ của những sinh vật không tên… Đường Tử Ngạo vuốt ve thân thể mướt mồ hôi trong lòng, cảm nhận được dư vị gắn kết giữa hai người, rốt cuộc hắn tựa đầu vào hõm vai hài tử này, an tâm ngủ.

Trưa hôm sau, dọn dẹp hành lý xong xuôi, để lại một mảnh giấy nhắn lại cho Trịnh Viễn Kính, hai người nắm tay bước khỏi cửa phòng.

Đường Thiên Gia ngẩng đầu cười, rạng rỡ tựa như vầng dương trên cao, hắn nắm chặt bàn tay Đường Tử Ngạo, phóng mắt nhìn xa xa phía trước, chỉ có hai người bên nhau, đất trời mênh mông, chẳng có một thứ gì ngăn trở.

Đằng sau lưng, mấy cánh chim nhỏ sà xuống sân, những cặp mắt đen tròn như hạt đậu nhìn theo bóng lưng bọn họ dần dần tiêu thất rồi cũng ríu rít đập cánh bay lên, họa từng vệt bóng ngang trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.