“Tiểu Cẩn có lẽ… Vì muốn an ủi mình…?”
Hạ Dương vô thức nuốt một ngụm nước miếng ép bản thân phải nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại có thứ gì đó cố chấp kêu gào phản kháng.
“Được được được, anh biết Tiểu Cẩn là ngoan nhất, yêu anh hai nhất… Vậy đi, bằng không em theo anh ra cổng trường nhìn thử nhé?” Hắn cố gắng giãn đôi mày nhíu lại ra, dằn phản kháng trong lòng xuống, đồng thời qua loa áp dụng kế sách ban nãy nói với Hạ Cẩn, “Anh không mang theo sách Sinh, hay là xuống thư viện mượn tạm, rồi anh mua lại sau.”
“Anh hai quên rồi sao? Nơi này hoàn toàn đóng kín.” Hạ Cẩn không hài lòng lắm với thái độ không nghiêm túc của Hạ Dương, vành mắt nó còn đỏ, nhưng cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái không bình thường vừa nãy, “Đến đúng thời gian cho phép, một tháng mới về nhà một lần, không thì… Anh đi mượn của người khác không được à?”
Không chờ Hạ Dương đáp ứng người nó đã đi theo hắn rồi.
Hạ Dương là chó dữ của Hạ Cẩn sao?
Không thể phủ nhận, Hạ Dương tận tâm tận lực yêu thương Hạ Cẩn, hắn cứng rắn, bạo lực, dốc hết lòng, nhưng ai là chủ nhân của ai thật sự rất khó phân định — yêu sâu hơn mới chính là nô lệ.
Hạ Cẩn đuổi theo Hạ Dương đi ở phía trước, kéo lấy tay hắn.
— Bàn tay luôn ấm áp.
“Không có người quen thì sao mượn được, tìm người không quen ngại lắm! Mà một tháng mới về một lần á? Làm sao vậy được!” Hạ Dương vừa đi vừa không tự nhiên cười ha ha, muốn khuấy động bầu không khí quái dị này, “Nếu bệnh thì sao? Chẳng lẽ không được đón về luôn?”
“Có phòng y tế.” Hạ Cẩn cũng không được tự nhiên đỏ mắt cứng rắn trả lời.
“Giả sử có chuyện gấp muốn đón con về thì sao?” Hạ Dương hiếm khi bị chính người em trai ngoan ngoãn của mình làm cho nghẹn lời nên không phục, “Mấy người kia có thể quản? Quản sao được mà quản.”
Hạ Cẩn ngước đầu nhìn Hạ Dương, khuôn mặt nhỏ sa sầm, phỏng chừng đang mô phỏng theo một người lãnh đạo nào đó trong trường, “Tôi xin lỗi, xin vui lòng tiếp nhận với công tác giảng dạy của trường… Các phụ huynh đều đã kí tên, những vấn đề sinh hoạt của học sinh lớp 12 đều thuộc quyền giải quyết của nhà trường, bao gồm cả những ngày nghỉ lễ.”
“Bệnh nặng, bại não không đến bệnh viện sẽ chết, thế phụ huynh phải làm sao? Không thả ra sẽ hại người!”
“Não câu bị bại sao? Người đang bình thường sẽ bị bại não à? Toàn bộ giáo viên cùng học sinh có mấy người có thể mắc bệnh này?” Hạ Cẩn tựa hồ cảm thấy tranh luận như vậy rất thú vị, tâm tình rốt cục khá hơn, phối hợp với Hạ Dương nói đùa. Nó nói ý vị sâu xa xong vỗ lên vai Hạ Dương, học ngữ điệu Hạ Dương hay dùng để dạy dỗ nó, “Con nít đừng có đoán mò! Chi bằng tranh thủ chút thời gian này ngủ một giấc còn hơn.”
Hạ Dương quả thực nở nụ cười, cười đến thở không nổi, vỗ vỗ lưng Hạ Cẩn cười lớn đi ra cổng trường học.
“Thật sự là bảo bối,” hắn lau nước mắt, “Khẳng định có không ít người yêu chết em! Quả thực là bé hề!”
Hạ Cẩn rút khăn tay giúp Hạ Dương lau mồ hôi, nhe hàm răng trắng ra, “Vì anh là anh trai của bé hề đó nha!”
Hàm ý, nếu là người khác nó khinh thường chẳng thèm nhếch môi.
Cổng trường đã gần ngay trước mắt. Nhìn từ bên trong thì bức tường cao lớn vây xung quanh vẫn rất cũ kĩ, cỏ rêu bao trùm lên mỗi một viên gạch, màu sắc ban đầu đã bị triệt để nhấn chìm. Cổng trường nhỏ nhỏ nhìn từ xa lại giống như cái lỗ chui của bức tường vậy, chỉ cho phép tối đa 3 người cùng đi ra — còn phải qua phòng bảo vệ.
Đây mới thật sự là phương thức hoàn toàn phong bế!
Hạ Dương cảm thán trong lòng, bàn tay nắm Hạ Cẩn đổ mồ hôi. Hai anh em cãi cọ một đường nhanh chóng đến gần công trường, nụ cười của Hạ Cẩn từ gượng gạo đến không gượng gạo rồi lại quay lại gượng gạo. Nó đột nhiên dừng bước, hơi hơi dùng sức kéo tay Hạ Dương, đầu ngón tay lạnh đến mức đáng sợ.
“Anh hai, anh có phải không muốn ở lại đây không…?” Ánh mắt của nó là lạ không nhìn ra được ẩn chứa tâm tình gì, “Em có sách Sinh mà, chúng ta có thể dùng chung… Anh không nhất định phải… Thật đó… Anh đừng đi ra ngoài có được không?”
Hạ Dương vỗ trán nó một cái, quay đầu vỗ vỗ lên cửa phòng bảo vệ, “Ngại quá, chúng cháu muốn ra văn phòng mua sách, có thể ra ngoài một chút không ạ?”
Hắn không nghe theo Hạ Cẩn — vốn đi ra ngoài mua sách Sinh cũng chỉ là cái cớ, hắn hoài nghi nơi này không phải trường trung học Lam Thiên, có thể là bắt cóc? Sự kiện thần bí? Ai biết được, nhưng kiểm tra lại vẫn tốt hơn.
Trong đầu có giọng nói vang lên, bảo muốn đi ra ngoài.
Muốn đi ra ngoài.
Hắn không hé môi rồi quay sang cố gắng nói chuyện với bảo vệ, bỏ qua nét thống khổ xẹt qua trên khuôn mặt Hạ Cẩn.
Khóe mắt Hạ Cẩn lại đỏ, nó cắn mạnh lên môi, ánh mắt âm trầm mà điên cuồng — đó là vẻ mặt phẫn nộ, oan ức, bất an, khát vọng, mê luyến, hoảng sợ, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng bị văn vẹo đi.
Hạ Cẩn biết mình không được đúng lắm.
— Không muốn để cho anh hai rời khỏi chỗ này.
Từ khi bắt đầu khai giảng đến giờ, ý nghĩ này cứ vang vọng không ngừng trong đầu nó, niệm đi niệm lại, từng chút từng chút mê hoặc nó.
Không thể để anh ấy rời đi, không thể, anh ấy đã là của mình rồi mà.
A a, đầu đau quá.
Nó nhíu mày, nước mắt bắt đầu không tiếng động chảy xuống, “tích tích” rơi xuống sàn xi măng lưu lại mấy cái vòng tròn sẫm màu.
Lại sắp nhìn thấy những thứ kỳ quái sao?
Từ lúc khai giảng đến giờ, nó vẫn luôn nhìn thấy, những thứ kỳ quái.
Nó không hiểu vì sao lại đoán như vậy, tầm mắt dần mơ hồ, nó nhìn Hạ Dương cùng bảo vệ nói chuyện mà như tất cả chỉ là một giấc mộng, hết thảy đều trở nên không chân thật.
Lại là một mẩu ký ức quái dị thoáng qua bộ não.
— Ánh đèn chói mắt, âm thanh xương cốt nát vụn, bầu trời đỏ như máu, một chàng trai trẻ tuổi chạy từ trên xe xuống…
Còn có tiếng thét chói tai, quá nhiều tiếng thét chói tai.
Đầu đau nhức.
Tại sao lại vậy?
Tại sao không cho anh ấy đi anh ấy đã là của mình rồi cơ mà?
Nó tự hỏi bản thân.
Lượng lớn hình ảnh xẹt qua đầu óc nó, so với những lần trước còn nhiều hơn, mỗi một hình ảnh đều đang điên cuồng rít gào — nhớ ra! Nhanh nhớ ra đi! Không thể thả anh ấy đi! Nhanh chóng nhớ ra đi!
Nhớ ra cái gì?
Hạ Cẩn bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hạ Dương còn đang nói chuyện ồn ào.
Một lúc sau.
Khóe miệng nó từ từ hé ra một nụ cười quỷ dị, diễm lệ mà xinh đẹp.