“Anh hai,” Hạ Cẩn nhíu nhíu mày, y kéo tay áo hắn, “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Hạ Dương ấp úng không nói liếc mắt nhìn Hạ Cẩn, sửa lại cổ áo Hạ Cẩn rồi giúp y kéo khóa lên, nhưng vẫn mím môi, rõ ràng là thái độ không hợp tác.
“Ngay cả em cũng không nói được?” Hạ Cẩn không buông tha, “Anh hai, chúng ta là anh em, anh chưa từng giấu diếm em chuyện gì.”
“…”
Hạ Dương bị dồn ép không chỗ trốn chỉ có thể vỗ vỗ vai Hạ Cẩn, giả vờ làm ra vẻ hài lòng đối với chuyện chỉnh lý áo cho Hạ Cẩn.
Sắc mặt Hạ Cẩn âm trầm đến đáng sợ.
Nó sao vậy?
Hạ Dương không nói được vì sao bản thân lại muốn giấu chuyện vừa rồi — Kỳ thực cũng có được xem là chuyện gì đâu? Tám phần mười chỉ do ảo giác sợ hãi nghi thần nghi quỷ nhất thời ùa đến bởi điện thoại không có cột sóng thôi mà, nếu có nói ra cùng lắm hai anh em có trận cười mới, rồi mình bị Tiểu Cận trêu vài câu, còn có thể thế nào nữa chứ? Nói ra rồi không tốt hơn so với bây giờ à?
Tại sao lại không nói?
“Nói đi,” Hạ Dương tự nhủ trong lòng, “Nói đi, Tiểu Cẩn giận bây giờ, bảo bối sẽ mất hứng đó.”
Tại sao lại không nói hả?
Vì thấy nó không đáng ư?
Thấy nó không đáng để nói sao?
Hay chỉ vì hôm nay tâm trạng không được tốt?
“Nói đi!” Hắn ép buộc bản thân, nhưng cuối cùng vẫn mím môi quay đầu sang chỗ khác, dời khỏi ánh mắt phức tạp mà âm trầm của Hạ Cẩn, “Anh đi mượn sách Sinh học, em ở đây đi.”
Trong lòng hắn biết, những cái đó đều không phải là lý do.
Thật sự kỳ lạ, trong não lại giống như có âm thanh của ai đó điên cuồng rít gào, khóc lóc thảm thương, rồi lại cười, lại khóc, thanh âm ấy nói với hắn không được nói, cái gì cũng không được nói.
Hắn chợt nhớ tới người mẹ đã sớm qua đời của mình — người phụ nữ ấy khi biết chồng mình ngoại tình cũng điên cuồng rít gào như thế, mà mỗi khi bà lên cơn, hết thảy đồ vậy trong tầm nhìn đều sẽ bị bà tàn nhẫn đập nát, người phụ nữ ấy tựa như phát điên rồi — hoặc vốn dĩ đã luôn điên như thế — phá hoại, vừa phá vừa gào thét, mái tóc thật dài lúc bình thường hay được búi cao lên sẽ bị xõa rối tung, rủ xuống tận eo bà.
Bà vừa cười, vừa khóc, vừa điên điên khùng khùng gọi.
“Hạ Lãng!!!” Bà cười, “Hạ Lãng!!!”
Mỗi một lần như thế, hắn đều ôm Hạ Cần trốn trong tủ quần áo, im lặng nghe tiếng bà gào thét.
“Tiểu Cần đừng sợ,” hắn vuốt đầu Hạ Cẩn, “Anh hai sẽ bảo vệ em.”
Rõ ràng bản thân cũng đang run rẩy.
Bên trong cái đầu nhỏ của Hạ Dương khi ấy, tất cả những món đồ bị hư hỏng đều do “bà” rít gào xé nát.
Thê thảm, thống khổ, tuyệt vọng thét gào.
Tựa như tiếng móng tay sượt qua trên bảng đen, vừa giống tiếng ma sát của kim loại, vừa chói tai làm người hoảng sợ.
Đối với hắn mà nói, những âm thanh ấy đại diện cho sự nguy hiểm, cho sự chẳng lành, hắn vừa nghe thấy những âm thanh như vậy thì cơ thể liền theo bản năng mà run lên — hắn muốn bịt tai lại, nhưng loại âm thanh này cứ truyền ra từ sâu trong đầu hắn.
Không thể trốn. Không có chỗ trốn.
Đến cùng chỗ nào bất an đây? Đến cùng chỗ nào nguy hiểm đây?
Hạ Dương giả vờ bình tĩnh đẩy Hạ Cẩn ra, những tiếng gào la trong đầu chớp mắt nhỏ dần xuống.
Hắn thật không hiểu nổi.
“Anh!!” Hạ Cẩn thật sự tức giận, y kéo tay Hạ Dương, “Anh!!”
Hạ Cẩn gọi, ngữ điệu giống với người mẹ điên đến bảy, tám phần, Hạ Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn.
“Anh…” Mặt Hạ Cẩn u ám nhìn chằm chằm Hạ Dương, lát sau nó lại nở nụ cười, dùng vẻ mặt quái dị nhìn Hạ Dương, giọng nói lại trở về với kiểu ngọt ngào thường ngày, “Anh hai.”
Hạ Cẩn cười càng thêm xán lạn.
Nhưng giây phút này Hạ Dương chỉ cảm thấy hoảng sợ đến nổi da gà.
— Đây rõ ràng là dáng vẻ của người mẹ điên hay dùng để cư xử với cha bọn họ.
“Em vừa nãy có hơi tùy hứng,” Hạ Cẩn xin lỗi, một tay cầm chặt lấy tay Hạ Dương, còn tay kia đẩy hắn ngã lên ghế, ghé sát vào người Hạ Dương, cuối cùng chôn mặt ở gáy Hạ Dương không chịu rời đi, “Anh hai đừng giận nha.”
— Anh Lãng, đừng giận nha, em vừa nãy… Vừa nãy có hơi tùy hứng.
Trong ký ức của hắn, mẹ cũng từng hay dè dặt, cẩn thận từng chút một nói chuyện với cha như thế.
So với lời nói của Hạ Cẩn gần như không khác biệt mấy.
Hạ Dương ngây ngốc ngồi trên ghế, tùy ý để Hạ Cẩn thì thầm cọ cọ trên gáy mình.
Mãi đến tận khi vào học.
Suốt tiết Sinh học, Hạ Dương đều ngồi suy nghĩ.
Hắn cũng không phải là người thần kinh quá nhạy cảm, cũng ít khi có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như này. Hắn lén nhìn Hạ Cẩn ngồi cạnh, Hạ Cẩn cũng đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang liền nheo mắt lại.
Hạ Dương như bị bỏng mà vội dời tầm mắt đi.
Cổ tay âm ỉ đau nhức, chỗ lúc nãy bị Hạ Cẩn cầm đã sưng lên, không chừng một lát nữa thôi sẽ xanh tím cho xem — từ lúc nào em trai của hắn lại có khí lực lớn đến vậy nhỉ?
Hạ Cẩn… Bắt đầu từ lúc nào mà trở nên giống mẹ như thế?
Hạ Dương thấy sợ — bởi vì hết thảy đáp án cho các câu hỏi ấy đều là… Không biết.
Hết giờ học, Hạ Dường đột nhiên bật dậy chạy nhanh ra khỏi lớp học, Hạ Cẩn vốn đã sớm chuẩn bị đưa tay ra nắm lấy nhưng bị Hạ Dương linh hoạt né ra.
“Tiểu Cẩn,” hắn vừa chạy vừa đau lòng bởi vì thoáng thấy nét khổ sở toát lên trên vẻ mặt Hạ Cẩn, đành quay đầu lại nói, “Anh đi tìm anh Lý một chút, sẽ về nhanh thôi!”
Lần này giọng hắn xoay lộn mấy vòng mới tiến được đến tai Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn cúi đầu, chẳng biết y có nghe thấy hay không.
Hạ Dương một bên chạy, một bên hỏi, hắn hỏi rất nhiều người.
“Này bạn ơi,” Hạ Dương lại lần nữa đứng trước cửa lớp thứ 10 kéo tay một nam sinh trông có vẻ vội vàng, “Ngại quá, cho tôi hỏi Lý An Cư học ở lớp này à?”
Nam sinh tựa hồ không ngờ bản thân sẽ bị hắn hỏi nên ấp úng ngẩng đầu lên, theo bản năng liếc xung quanh để xác định có đúng là Hạ Dương gọi mình không, rồi mới muộn màng “A” một tiếng.
“À…” Nam sinh liếc mắt xuống nhìn quần áo, tay chân lại vụng về miết miết áo, “Hả, bạn nói gì?”
“… Cho hỏi Lý An Cư học ở lớp này sao?” Hạ Dương không thể nhẫn nhịn hỏi thêm lần nữa, hắn nôn nóng mím mím môi.
Nam sinh lắc đầu.
Tay Hạ Dương buông lỏng ra, mặt quái dị lảo đảo lùi ra sau, “Cảm ơn.”
Nam sinh lại nhìn hắn rồi mới đi vào trong lớp.
Hạ Dương trượt người ngồi xổm xuống, đầu vùi vào cánh tay — lúc này tim hắn nặng nề đến cùng cực.
Không ở lớp đầu tiên, không ở lớp thứ hai… Lớp nào cũng không có.
— Toàn bộ 10 lớp đều đã đi hết, nhưng bạn bè tốt của hắn vẫn không thấy tăm hơi, không chỉ vậy mà ngay cả một người quen cũng không thấy.
Một người cũng không thấy.
Cả những người bạn cùng lớp lúc trước cũng không thấy.
Tựa như cả một lớp học với những người bạn học trước đây đều biến mất không thấy tăm hơi vậy, hắn lại tóm lấy vài người để hỏi, nhưng bất luận hỏi ai thì họ cũng chẳng biết gì.
Trước đây có 10 lớp học, bây giờ cũng 10 lớp học, nhìn qua như không có gì thay đổi nhưng thật ra cái lớp mà hắn trước đây ngồi học lại không thấy, biến mất rồi.
Từ 50 người giờ chỉ còn lại 2 người, một là hắn, một là Hạ Cẩn.
Hắn muốn tìm ai đó để bộc lộ — nói hết những hoảng sợ không đầu không đuôi trong lòng hắn, hắn muốn tìm ai đó nán lại cùng hắn, ít nhất đừng để hắn ngơ ngẩn một mình như thế trong lớp.
Nhưng không có bất kỳ ai.
Vai hắn bị người đè lên, mùi thuốc đông y quen thuộc tràn ngập cạnh hắn, Hạ Cẩn cùng ngồi xổm xuống với hắn.
Hạ Cẩn lại một lần nữa không một tiếng động theo sát hắn.
Không phải trùng hợp.
“Anh hai, anh chạy đi đâu vậy?” Y dính vào người Hạ Dương, “Anh hai, còn có em ở đây.”
Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cẩn ôm hắn, cánh tay gầy nhỏ kia vòng lấy người hắn ngột ngạt không khác gì với bức tường vây quanh trường Lam Thiên.
Hắn trầm mặc không lên tiếng để mặc Hạ Cẩn ôm mình.