Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 57: C57: Thẩm Đạo Tới Rồi




Người dịch: Rabbitlyn

Triệu Hữu Thời muốn gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, nhưng vừa cầm di động lên lại bỏ xuống, gọi xe đi thẳng đến công ty Trạch Mẫn.

Hiện giờ cô lên lầu đã không cần phải thông báo, bảo vệ đại sảnh nhìn thấy cô còn gọi cô một tiếng "Cô Triệu", Triệu Hữu Thời gật đầu, quẹt thẻ đi vào thang máy, ra khỏi thang máy không ngờ lại gặp Đinh Sĩ Lỗi, anh ta vui mừng: "Sao em lại tới đây."

Triệu Hữu Thời cười quan sát anh ta: "Anh phải ra ngoài à? Em đến tìm Trạch Mẫn."

"À, hình như Trạch Mẫn không có ở công ty đâu." Đinh Sĩ Lỗi ngăn một nhân viên lại hỏi, "Tiểu Chương, có biết Trạch tổng đi đâu không?"

Tiểu Chương đáp: "Hình như Trạch tổng đến tập đoàn Thời Đại họp rồi."

Đinh Sĩ Lỗi nhìn về phía Triệu Hữu Thời: "Đúng vậy, suýt chút nữa anh quên mất, em ăn cơm trưa chưa? Cùng đi ăn nhé."

Đã lâu Triệu Hữu Thời không gặp anh ta, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Đinh Sĩ Lỗi cũng gọi điện tới hỏi thăm vụ án, không còn đề cập đến chuyện gì khác, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định chứ đừng nói đến chuyện ngồi cùng nhau ăn cơm.

Đinh Sĩ Lỗi đưa cô đến một nhà hàng gần công ty, mua sáu suất đồ ăn, chén đĩa quá nhỏ sợ không đủ, anh ta lại gọi thêm ba phần nữa, hai người ước chừng có chín suất, Triệu Hữu Thời gọi: "Đủ rồi, chỗ này có thể đóng gói mang về không?"

Đinh Sĩ Lỗi cười: "Em cứ ăn đi, ăn thừa anh sẽ ăn hết, bảo đảm không lãng phí."

Thức ăn khá được, thoạt nhìn khá sạch sẽ, Triệu Hữu Thời động đũa, Đinh Sĩ Lỗi nói: "Trong công ty có căn tin, nhưng hiện tại đã qua giờ ăn trưa rồi, trong đó chỉ còn đồ ăn thừa thôi, bình thường không ăn cơm ở đó, bọn anh sẽ đến chỗ này ăn, giá cả còn rẻ nữa chứ."

Triệu Hữu Thời đồng tình: "Hương vị quả thực khá được, lại còn rẻ nữa."

Đinh Sĩ Lỗi: "Trạch Mẫn phát hiện ra cửa hàng này đấy, cậu ta thường xuyên gọi đồ từ nơi này."

Triệu Hữu Thời cười, Đinh Sĩ Lỗi nhìn cô: "Trạch Mẫn đến Thời Đại, thường thì phải đến chiều mới về, em có việc thì gọi điện thoại cho cậu ta." Dừng một chút, anh ta chần chờ, "Em có biết Thẩm Lãng Vĩ vẫn là nhà đầu tư lớn nhất tập đoàn anh..."

"Biết." Triệu Hữu Thời ngắt lời anh ta, "Trong TV thường xuyên đưa tin, truyền thông nói Thẩm Lãng Vĩ là Bá Nhạc(*) của các anh."

(*) Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa. Về sau, thành ngữ "Bá Nhạc tướng mã" được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Đinh Sĩ Lỗi "À" một tiếng, xem như cam chịu.

Trong cửa hàng ồn ào, hai người cũng không nói được nhiều với nhau. Đinh Sĩ Lỗi lặng lẽ nhìn cô, Triệu Hữu Thời vẫn ăn rất nhã nhặn, anh ta vẫn không thể hiểu được người ăn nhã nhặn như vậy tại sao lại biến thành dạ dày đại vương, anh ta cười: "Trước kia ở công ty lúc đầu chúng ta còn chưa quen biết nhau, có phải lúc ăn cơm em luôn phải kiềm chế không? Sau khi đã quen thuộc rồi, em chưa bao giờ để thừa đồ ăn."

Triệu Hữu Thời sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt, bật cười: "Sao anh lại nhớ loại chuyện xấu hổ này, lúc đó em còn đang trong giai đoạn trưởng thành, ăn nhiều có gì kì lạ chứ."

Đinh Sĩ Lỗi sặc cơm không ngừng cười: "Mười tám tuổi còn trong thời kì trưởng thành ư? Em trưởng thành muộn như vậy sao chả cao lên chút nào thế."

"Em có cao lên, nhưng chỉ được một cm mà thôi."

"Em xác định là cao lên chứ không phải tóc dày hơn à?"

Hai người cười nói không ngừng tranh luận, Đinh Sĩ Lỗi bỗng nhiên im bặt, nhìn về phía sau Triệu Hữu Thời, cô chưa hề phát hiện ra chuyện gì, vẫn nói cười: "Chậu nước kia thực sự rất lạnh, em sợ anh và chị Kiều Kiều cãi nhau, nên mới nói không sao đấy, anh thử đứng dưới lầu bị người ta dội nước lạnh xem."

"Cái gì dội nước lạnh?"

Triệu Hữu Thời quay đầu lại, Trạch Mẫn giữ ghế cô hỏi: "Cái gì dội nước lạnh?"

Sắc mặt anh không tốt, u ám, ánh mắt chất vấn, lấy một bát cơm, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời, bắt đầu ăn.

Chín suất đồ ăn không ít, nhưng vì sự xuất hiện của anh khiến mặt bàn như bị châu chấu ghé qua, trong nháy mắt chén đĩa đã trống không, Triệu Hữu Thời còn chưa ăn no, thấy anh như vậy cũng không còn tâm trạng ăn uống, Đinh Sĩ Lỗi hỏi Trạch Mẫn: "Cuộc họp thế nào, bên Thẩm Lãng Vĩ lại có chuyện gì vậy?"

Trạch Mẫn liếc Đinh Sĩ Lỗi, lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, thấy mặt cô không biến sắc, anh mới chuyển tầm mắt về phía Đinh Sĩ Lỗi: "Không có gì, thương lượng chuyện rút vốn đầu tư mà thôi."

"Cái gì?"

"Cái gì?"

Triệu Hữu Thời và Đinh Sĩ Lỗi cùng lên tiếng, Trạch Mẫn lặng lẽ cầm tay Triệu Hữu Thời đặt lên đùi, nhéo đầu ngón tay cô, dường như chả có chuyện gì lớn: "Ông ta cân nhắc chuyện rút vốn đầu tư, còn chưa có quyết định cuối cùng."

Tập đoàn Cư Khang đã sớm không còn là công ty nhỏ lúc trước, tiền vốn của công ty rất nhiều, tài sản cá nhân của Trạch Mẫn cũng là con số khổng lồ, nhưng vốn đầu tư của Thẩm Lãng Vĩ không phải là của nhà đầu tư bình thường. Từ năm đầu tiên công ty thành lập, phần vốn đầu tư đầu tiên cũng bắt đầu được rót vào, suốt tám năm nay tập đoàn Cư Khang không thể thoát khỏi cái bóng của Thẩm Lãng Vĩ, Triệu Hữu Thời không dám tưởng tượng tình hình sau khi Thẩm Lãng Vĩ rút vốn đầu tư.

Sau khi ăn xong, Đinh Sĩ Lỗi đi trước, Trạch Mẫn nhìn theo bóng dáng anh ta im lặng không nói gì, Triệu Hữu Thời hỏi: "Sao lại như vậy?" Cô muốn hỏi có phải cô làm liên lụy đến anh không, đang tìm từ thì Trạch Mẫn đột nhiên lạnh lùng lườm cô, không nói lời nào, rút ra châm một điếu thuốc.

Triệu Hữu Thời nhíu mày, rút thuốc từ trong miệng anh ra: "Nói chuyện."

Trạch Mẫn tức giận, cướp lại thuốc, lạnh lùng: "Đi về."

Triệu Hữu Thời sửng sốt, có chút không dám tin, Trạch Mẫn âm trầm: "Lập tức đi về."

Triệu Hữu Thời xoay người bước đi, Trạch Mẫn hút thuốc, một mình đi trên đường dành cho người đi bộ.

Triệu Hữu Thời mất ngủ cả đêm, ngồi trên sô pha ngẩn người, cũng không hỏi Trạch Mẫn chuyện di động. Cô suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ hơi hỗn loạn, đến rạng sáng cô mở máy tính tìm tòi tin tức gần đây về tập đoàn Cư Khang, xem từng tin đều cảm thấy hoảng hốt, cả người như rơi xuống đáy cốc.

Cô bỏ máy tính ra, tựa vào sô pha, tay trái nắm chặt đỡ mặt, hốc mắt đỏ ửng, không ngừng bất an, cô đang nghĩ gì vậy, cũng không muốn đi sâu vào, nhưng không thể khống chế nổi cảm xúc. Loại cảm xúc này giống như người lạc trong rừng vào buổi đêm, vốn nhìn thấy ánh lửa khói bếp, đang cố gắng chạy về phía đó, nói với bản thân cố gắng là có thể gặp người, được ăn rồi, nhưng đột nhiên xuất hiện một đợt sương mù, không thể phân biệt nổi phương hương, khói bếp và ánh lửa đều biến mất, cô hoảng loạn đứng ở đó, mờ mịt không biết đi đâu.

Bên ngoài lại một đầu thuốc lá rơi xuống.

Trong nhà bếp có ánh đèn chập choạng, lần đầu tiên Trạch Mẫn đến đây nhìn thấy bên trong đèn còn sáng, rõ ràng mấy tối trước vẫn còn tối đen, nhưng tại sao hôm nay lại có ánh đèn? Triệu Hữu Thời còn chưa ngủ ư, tại sao cô lại mất ngủ?

Cầm đầu thuốc lá trong tay, Trạch Mẫn đột nhiên bừng tỉnh, ném đầu thuốc lá đi, đẩy cửa xe ra, anh nhanh chóng bước lên lầu, vội vàng lấy chìa tìm ổ khóa, dường như chỉ cần chậm thêm chút nữa người bên trong sẽ biến mất, trong lúc bối rối chìa khóa lại rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh, âm thanh đột nhiên vang vọng, anh cuống quýt nhặt lên, lập tức mở ổ khóa, xông vào.

Triệu Hữu Thời vẫn còn mặc quần áo ban ngày, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt bình thản, không nói lời nào, Trạch Mẫn đứng ở cửa, không bước vào, hai người đối diện nhau, có trăm nghìn lời không thể nói ra, anh đột nhiên hơi đau đớn, nỗi đau làm cho anh bước đi bước đầu tiên, sau đó là bước thứ hai, rồi bước thứ ba. Cuối cùng đi đến trước mặt Triệu Hữu Thời, anh ngồi xuống ôm lấy cô bước vào phòng ngủ.

Ngọn đèn từ phòng khách chiếu vào, Triệu Hữu Thời hừ nhẹ, không trốn được, Trạch Mẫn dùng một tay giữ hai cổ tay cô, Triệu Hữu Thời cắn môi, đau đến mức nhắm hai mắt lại. Giống như thành kính hành lễ, tựa như lần đầu tiên của bọn họ, mồ hôi Trạch Mẫn tuôn như mưa, khó có thể kiềm chế được, hai người gọi tên lẫn nhau, đến khi trời sáng mới gió yên sóng lặng, Trạch Mẫn ôm cô ngủ say, sau khi tỉnh dậy lại triền miên. Buổi chiều Trạch Mẫn phải rời đi, tắm xong lại trở về giường, hôn cô một chút: "Ngủ thêm một lát đi."

Triệu Hữu Thời không còn sức đáp lại, than thở một câu, buồn bực đẩy mặt anh ra, Trạch Mẫn cất tiếng cười to.

Một tuần sau, một mình Triệu Hữu Thời đến tòa án, đứng bên ngoài tòa án không ngừng hít thở sâu. Bà Trạch, dì Vương, La La Giai, mợ và chị dâu đều tới, ngay cả cậu cũng đến, không bao lâu sau Lí Giải và Tưởng Phương Dao cũng xuất hiện, bộ dáng hai người thân mật, Lí Giải nói: "Không ngại bọn mình đến chứ?"

Triệu Hữu Thời cười nhìn hai người: "Cám ơn hai cậu đã đến."

Thời gian chờ bắt đầu phiên tòa vô cùng lâu, tay chân Triệu Hữu Thời mềm nhũn cả ra, giống như khi còn đi học chờ thầy cô đọc thành tích. Bởi vì chờ đợi nên càng sợ hãi, theo thói quen cô định dùng móng tay ấn vào ngón trỏ, nhưng bàn tay đột nhiên bị giữ lại, có người cầm tay cô ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.