Tương Tư Bất Hối

Chương 70




Trên bầu trời từ từ bay xuống những bông tuyết, bay lả tả theo gió.

Thiết phủ, trong sân, có mấy người tới tới lui lui trong một tiểu viện, bận rộn không ngớt.

Bên trong phòng, Mai Thư Nhã ôm Lạc Lạc ngồi ở ngoại thất, Thiết Dũng, Vương Quân tất cả cũng ngồi ở một bên, trên mặt thần sắc lo âu, Thiết Diễm đã đau đớn một ngày một đêm , nội thất lại im lìm , không có một tiếng vang, khiến mọi người không khỏi lo lắng.

Tiểu Lạc Lạc tựa hồ cũng biết những thứ gì, chỉ là ngồi ở trong lòng Mai Thư Nhã, trong tay gắt gao nắm ống tay áo Mai Thư Nhã, như thế nào cũng không chịu rời đi.

Trong nội thất, Mị quì ngồi ở trên giường, trên trán đầy mồ hôi, ánh mắt lo lắng nhìn hai mắt nhắm chặt của Thiết Diễm, mặt hắn trắng như tờ giấy, hắn hai chân mở rộng ra nằm ở trên giường, một ngày một đêm đau bụng sinh đã sớm đem hắn hành hạ đến không có khí lực , hai tay đặt bên người vô lực nhúc nhích, liền ngay cả khí lực nhúc nhích đều đã biến mất hầu như không còn .

Trước đây, hắn gắt gao cắn răng nhịn xuống đau đớn, thật sự đau đến không chịu được, mới có thể cúi đầu rên vài tiếng, lúc này hắn ý thức mơ hồ , nhưng không có khí lực lên tiếng , chỉ có thể hé miệng phát ra hơi thở không tiếng động.

Mặc dù nàng dùng kim châm phong huyệt đạo của hắn, cũng không cách nào ngừng đau đớn của hắn, ngược lại thì, nàng càng lo lắng Kim Châm sẽ làm bị thương đến hắn hơn, nên cuối cùng đều toàn bộ rút…ra.

Mị phát hiện bụng của hắn, là do thai nhi quá lớn, mà sản đạo của hắn lại quá nhỏ, sẽ khó sanh; nàng cố gắng lấy tay mở lớn sản đạo cho hắn, cái loại… xé rách đau nhức nầy đem Thiết Diễm đang gần như hôn mê tỉnh lại, hừ nhẹ một tiếng.

“Diễm… Diễm…” Mị ôn nhu gọi hắn, nhưng động tác cũng không có dừng lại, nàng thật sự lo lắng, hắn suy yếu như vậy, muốn như thế nào đem cục cưng sinh hạ đây. Mặc dù nàng đã bảo Cốc Tây chuẩn bị tốt công cụ, nhưng, không đến bước cuối cùng, nàng vẫn không muốn động đao.

“Diễm, chàng có thể nghe được lời nói của ta sao?” Mị một tay cố gắng chống đỡ mở to hậu đình, tay kia tại trên bụng của hắn nhẹ nhàng lưu động, điều chỉnh thai vị.

“Ân.” Thiết Diễm hừ nhẹ, suy yếu cơ hồ đều nghe không được, Mị khuynh thân, dùng tay đặt trên bụng hắn, vận khí vào trong cơ thể hắn, ước chừng trong chốc lát, thấy hắn mở ra đôi mắt phủ một tầng sương, tựa hồ đã có chút tinh thần.

“Diễm, đến khi ta bảo chàng dùng sức, chàng nhất định phải dùng sức nhé.” Mị thấy hắn gật đầu, dừng một chút, ánh mắt nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói, “Diễm, nếu là phải chọn chọn, ta sẽ bảo trụ chàng…” Nhìn thấy trong mắt của hắn trong nháy mắt dâng lên cầu xin cùng lo lắng, nàng cứng rắn nói tiếp, “Chàng nếu là muốn đứa bé này, nhất định phải chống đỡ, nhưng đối với ta, chàng mới là là tối trọng yếu, hiểu không?”

Thiết Diễm trong mắt lóe ra lệ quang, trong chớp mắt chảy xuống, hắn gật đầu sau đó nhắm mắt lại, yên lặng cắn môi, không lên tiếng nữa.

Mị lật tay lại lần nữa lấy ra kim châm, nghĩ muốn chậm lại nổi thống khổ của hắn, tiếp theo, tay nàng bắt đầu tại trên bụng của hắn thôi động, đồng thời quát, “Diễm, …”

Thiết Diễm thân hình mãnh liệt rung động, mặc dù có kim châm giúp đỡ, nhưng vẫn là có thể cảm giác được đau đớn đến tận xương tủy, hắn nhớ cho kỹ mới vừa rồi Mị hình như đã nói, dùng hết tất cả khí lực đè ép thai nhi trong bụng, hắn muốn đứa bé này, đây là con cái của bọn họ, bất luận là đứa nào, hắn cũng không thể bỏ được.

Hắn cố gắng tập trung tinh thần, cùng với mệnh lệnh của Mị mà hô hấp, dùng sức muốn đem đứa con đẩy ra bên ngoài cơ thể.

Có khả năng do đau đớn quá lớn lên cùng thời gian, đã sớm làm hắn hao hết thể lực, đến khi trước mắt lại một lần nữa tối sầm lại, hắn vẻn vẹn chỉ có thể theo phản xạ mà hô, “Ta muốn con, không nên…” Lời còn chưa dứt, liền hôn mê bất tỉnh.

Thiết Diễm đem hết toàn thể lực kêu to một tiếng, nghe vào trong tai Mị chỉ là một tiếng vô lực rên lên, nhưng nàng vừa nghe đã hiểu hắn lo âu, nàng đè ép bụng của hắn, tay kia định tiếp tục hướng thân thể của hắn ở chỗ sâu trong tìm kiếm, nhưng đau nhức như vậy cũng không cách nào làm cho Thiết Diễm tỉnh táo, chỉ là thân thể theo bản năng run rẩy mà thôi.

Ngồi ở một bên, Cốc Tây trong mắt khó nén lo lắng, không ngừng đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Thiết Diễm .

Mị rốt cục mò được đầu cảu thai nhi, nàng chậm rãi lục lọi đến cánh tay thai nhi, bả vai, ngẩng đầu nhìn Thiết Diễm hơi thở yếu ớt , nàng hít sâu, bắt đầu đem thai nhi từ trong sản đạo kéo, hướng ra phía ngoài chậm rãi kéo ra, đến khi thai nhi rốt cục toàn bộ đã ra ngoài, nằm ở trong tay Mị.

Mị mới vừa rồi thật dài thở ra một hơi, nhìn thoáng qua, là nữ nhi, nữ nhi này thật là một con ma tinh mà! Nàng hung hăng đánh trên mông tiểu oa nhi một cái.

“Oa “

Âm thanh tiếng khóc mạnh mẽ vang lên, trong phòng ngoài phòng môi người đều thở dài một hơi.

Mị đem nữ oa giao cho Cốc Tây, để hắn thay nàng tẩy trừ, mặc quần áo, sau đó ôm đi ra ngoài cho Trung Hiếu vương phụ phu cùng Mai Thư Nhã nhìn.

Sau đó nàng tự mình giúp Thiết Diễm tẩy rửa, trong lòng không khỏi càng đau lòng vì thân thể gầy gò của hắn, tất cả sức nặng trước kia đều là của tiểu ma tinh kia.

Đợi khi tất cả đều xong, Thiết Diễm vẫn không có tỉnh táo, Mị căn dặn Cốc Bắc coi chừng dùm hắn, chính mình đi tới ngoại thất, nhìn thấy mọi người vây quanh tiểu oa nhi kia, ngay cả Lạc Lạc cũng giơ ra cánh tay nhỏ bé, hô to muốn ôm muội muội.

Nhưng vừa thấy Mị đi ra, tiểu tử kia lập tức sửa lại phương hướng, quơ tiểu cánh tay; Mị tiếp nhận hắV , ôm vào trong ngực, lúc này mới nhìn về phía oa oa mũm mĩm trong lòng Vương Quân .

“Nữ oa này hảo khỏe nha.” Vương quân nhìn nữ oa trong lòng, tiếu ý ngập tràn, mặc dù Cốc Tây có nói Thiết Diễm đang ngủ , nhưng hắn vẫn là hỏi một câu, “Diễm nhi như thế nào?”

“Còn chưa tỉnh, thân thể của hắn yếu lắm.” Nhìn một chút tiểu nữ oa kia, đều là tại nàng háo ăn, mập mạp như vậy, hèn gì ra không được.

Thiết Dũng cũng rất vui vẻ, đưa tay đùa với nữ oa hai mắt nhắm nghiền bộ dạng muốn ngủ kia, nhìn thoáng qua Mị, hỏi, “Tên của nó…”

“Tự nhiên là do mẫu thân đặt đi, tên của Lạc Lạc cũng không phải do mẫu thân đặt sao.” Mị cảm giác được Lạc Lạc trong lòng dần dần yên tĩnh, tiểu nhân nhi nằm ở trên vai nàng ngủ thiếp đi.

Lạc Lạc không chịu quay về phòng ngủ của mình, chết sống cũng muốn ở trong lòng Mai Thư Nhã, lúc này nhìn thấy Mị, cuối cùng không nhịn được mà buồn ngủ .

“Có phải vẫn mang… họ Thiết?” Thiết Dũng nhìn một chút Mai Thư Nhã một bên, hỏi có chút do dự.

“Đương nhiên, ” Mị đem Lạc Lạc ôm vào trong ngực, khiến tiểu tử kia ngủ thoải mái chút, “Con nói rồi, đời đời con cháu sẽ thừa kế huyết mạch Thiết gia .”

“Vậy, gọi kêu Thiết Ý tốt không?” Thiết Dũng nói ra cái tên đã sớm nghĩ ra, tên của nam hài cùng nữ hài, nàng thật sớm đã nghĩ tốt lắm, chỉ là không biết biết phụ thân Mị có hay không muốn nàng nhận tổ quy tông, dù sao lần này cũng là một nữ nhi.

“Hảo.” Mị đáp lời, lại bị Lạc Lạc trong lòng dù đã ngủ thiếp đi vẫn còn mở miệng gọi một tiếng “Nương” mà nở nụ cười.

Nàng ngẩng đầu nhìn Mai Thư Nhã, thấy hắn chỉ là thăm dò nhìn Thiết Ý, căn bản không có để ý tới bọn họ nói gì; Vương Quân thấy hắn thích, liền đem Thiết Ý bỏ vào trong ngực của hắn, Mai Thư Nhã như có niềm vui bất ngờ, liền ôm Thiết Ý, nhìn Vương Quân một chút .

“Đây chính là ngoại tôn của ngươi a.” Vương Quân cười nói, tiếp theo hai người liền thấu đáo cùng nhau đánh giá Thiết Ý, nói nàng lớn lên sẽ giống như Mị, nói nàng tướng tá rất tốt, nói nàng… Hai nam nhân tìm được đề tài chung, trò chuyện liên tục.

“Tiểu Mãn nơi đó như thế nào?” Mị thấy Thiết Dũng chen vào giữ hai nam nhân đang ôm cháu gái không lọt , vẻ mặt bất đắc dĩ, liền chủ động cùng nàng bắt chuyện .

“Ân, Thiết Loan coi chừng dùm ni, Thiết Sâm cũng rất tốt.” Nói tên cháu cố gái, Thiết Dũng liền cười tươi.

“Thiết Loan có làm được không? Nếu không con sẽ bảo Cốc Bắc đi hỗ trợ?” Mị thật đúng là có điểm lo lắng , nha đầu Thiết Loan kia nào biết chiếu cố người khác, làm sao mà chú ý tới một đứa bé chưa đầy tháng được .

“Kia không cần, phụ thân ngươi đã bảo Đại ngọc, Tiểu ngọc quá đi hỗ trợ rồi .” Đại ngọc Tiểu ngọc là hai tiểu thị bên người Vương Quân, “Trời không còn sớm , các ngươi dùng đồ ăn rồi nghỉ ngơi đi!”

Thiết Dũng nhìn một chút sắc trời tối dần ngoài phòng , nghĩ bọn họ lo lắng, bận rộn từ tối hôm qua đến giờ, liền ngay cả điểm tâm sáng cũng không từng dùng quá; nói xong, liền mang theo Vương Quân lưu luyến không rời trở về phòng.

Mai Thư Nhã cũng đưa Thiết Ý cho Cốc Tây, nói là phải đi về nghỉ ngơi thật tốt , trước khi đi vẫn còn nói với Mị một câu, “Nhớ làm nhiều thức ăn một chút.” Hai ngày này, hắn đều là cùng những người khác trong vương phủ cùng nhau dùng cơm, mặc dù so với bên ngoài ngon hơn rất nhiều, nhưng so với Mị làm vẫn còn kém một chút. Mị lại lần nữa tiến vào trong phòng thì liền đặt Lạc Lạc tới giường bên cạnh, cài hảo áo ngủ bằng gấm cho hắn; lại tiếp nhận Thiết Ý trong tay Cốc Tây , khiến nàng ngủ ở bên cạnh người Thiết Diễm .

Sau đó chính mình ngủ ở bên cạnh, đem thân thể lạnh như băng của Thiết Diễm ôm vào lòng, lần này có thai, hắn là càng ăn càng ốm, hôm nay ôm vào trong ngực cũng chẳng thấy mập nữa. Người, tự khi đau bụng sinh bắt đầu, liền tay chân lạnh như băng. Từ bây giờ bắt đầu hảo hảo cho hắn bồi bổ , tiểu Lạc Lạc đã bị nàng bồi bổ đến mập mạp trắng trẻo, phụ thân hắn lại như thế nào có thể bỏ qua.

“Ngô, Mị.” Trong lòng, Thiết Diễm tựa hồ bắt đầu khôi phục ý thức , âm thanh rất yếu ớt, thân thể đột nhiên run lên, “Con…”

“Con thật tốt, đừng lo lắng.” Mị vỗ về hắn, nói, “Là nữ oa, ngủ ở bên cạnh chàng đó!”

Biết hắn nhớ đến lúc trước khi hôn mê nàng đã nói những lời lạnh lùng kia với hắn, liền có chút tự trách lúc ấy đừng làm vậy để buộc hắn.

“Nữ oa?” Thiết Diễm thì thào.

“Ân, mẫu thân đã đặt tên, gọi Thiết Ý.” Thân thể hắn không kiềm chế mà run rẩy , mềm nhũn,nhưng cũng đã không còn cảm giác lạnh như băng lúc đầu.

“Thiết Ý… Ý…” Thiết Diễm an tâm, âm thanh có chút mơ hồ , dường như là lại muốn ngủ.

“Diễm, chàng có đói bụng không?” Mị thấp giọng hỏi, mặc dù biết hắn mệt chết đi, nhưng hai ngày nay hắn cũng không ăn cái gì cả.

“Không a, hảo mệt…”

“Vậy uống điểm cháo gà đi?” Trong bếp chắc cũng còn cháo gà đi! Mị không đợi Diễm đáp lời, phiên thân xuống giường, động tác nhanh nhẹn đi đem bát cháo gà lại đây.

Mị đem chén đặt trên đầu giường, đở Thiết Diễm, khiến hắn đang nửa ngủ nửa tỉnh dựa vào mình, từ từ giúp hắn uống, cho đến khi chén cháo gà hết, mới buông tha cho Thiết Diễm đang mơ mơ màng màng .

Trở lại trên giường, Mị lại ôm Thiết Diễm, sau khi uống cháo gà nóng, hắn hình như ấm lên rất nhiều.

“Hảo muốn nhìn một chút Ý.” Thiết Diễm nói.

“Ngày mai nhìn, Tiểu Ý cũng đang ngủ mà.” Mị có chút buồn cười ôm hắn.

Thiết Diễm thật lâu cũng không có lên tiếng, tại lúc Mị cho là hắn đã ngủ, lại nghe thấy hắn nói thật nhỏ, “Hảo.” Thân thể lập tức mềm nhũn xuống, ngủ say.

Nàng cười quyến rũ , nhắm mắt lại, giằng co hai ngày, nàng cũng hơi mệt rồi .

Đêm đó, trên cái giường thật to trong phòng, có phu quân của nàng, một đứa bé được chiều chuộng cùng nữ nhi vừa mới ra đời của nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.