Tương Tư Bất Hối

Chương 64




Một hồi chiến tranh, bởi vì một người phất phất tay áo mà kết thúc, này sợ là thiên cổ tới nay duy nhất chỉ có một lần.

Mà người thần bí trong truyền thuyết diệt địch hai vạn kia, dĩ nhiên chính là một tiểu nhạc sĩ nhìn rất nhu nhược .

Kết quả như vậy , khiến Yến vương không cách nào đón nhận nhưng cũng không thể không chấp nhận.

Hà châu, Yến vương phủ

Đêm đã khuya, Mị lại vẫn đang ngồi ở bên giường, nhìn Thiết Diễm đang ngủ say trên giường.

Hắn gầy đi rất nhiều, lần này lại ngoài ý muốn, hơn nữa lần này mang thai bệnh trạng thật quá lợi hại, căn bản không cách nào ăn cơm, nên thân thể của hắn kém đi rất nhiều, không biết lại phải bồi bổ bao lâu mới có thể dưỡng khỏe mạnh như xưa.

Tại trong sơn động mấy ngày, hàn khí nhập thể, không biết có thể bị bệnh gì không, nàng thật sự rất lo lắng, cứ liên tục như vậy, đến khi sinh con thì hắn lại như thế nào chống đỡ được đây.

Nàng hôm nay đem công lực của su phụ hoàn toàn hòa chung với công lực bản thân, công lực của mình cũng bạo tăng rất nhiều, nhưng nàng lại sợ, nàng sợ là sẽ như sư phụ vậy, dung nhan sẽ càng ngày càng xấu hơn .

Dung nhan sao? Đó cũng không phải là cái nàng quan tâm, Mi đặt tay lên gương mặt Thiết Diễm, tinh tế vuốt phẳng, cứ coi như là nàng da nhăn tóc bạc, hắn vẫn là Diễm của nàng, ôn nhu trong đáy mắt hắn vẫn sẽ vĩnh viễn cho nàng, hắn vẫn nam nhi một thân anh khí, đôi mắt ôn nhu.

Nhưng, nàng cảm giác được chính mình tựa hồ càng ngày càng tham , trước kia chỉ nghĩ bảo vệ hắn là tốt rồi, bất luận như thế nào, chỉ cần hắn có thể đạt được thứ hắn muốn, có thể hạnh phúc là tốt rồi; Nhưng dần dần, được hắn đáp lại, hắn cố gắng, nàng cũng hiểu được tình yêu của nàng đã tốt đẹp hơn nhiều; ở mấy ngày trong độn, nàng lo lắng hắn yêu nàng quá nhiều, lo lắng hắn mong nhớ nàng quá nhiều; sợ hắn cũng không đem bản thân để ở trong lòng thì sẽ như thế nào, nàng có thể đem nén lại tình cảm, sau đó tất cả đều đưa cho hắn,cả đời chỉ cần mình hắn.

Nàng chỉ cầu, hắn có thể ở cùng nàng; nàng chỉ cầu, có thể cùng hắn sống đến già; nàng chỉ cầu, có thể sinh cùng nhau, chết cùng nhau.

Nhưng hôm nay, nhìn hắn như vậy, nàng có thể làm những thứ gì, hắn khổ cực, nàng một chút cũng không có cách nào chia sẻ.

Thiết Diễm đang hôn mê cảm giác được trên gương mặt một bàn tay ấm áp khẽ vuốt, cố gắng mở mắt, nhìn thấy Mị đang nhìn hắn, trong mắt nàng lo lắng thâm trầm tựa như biển, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt của nàng, dĩ nhiên có chút đau thương.

Thiết Diễm biết nàng lại lo lắng cho mình, mỗi lần hắn nôn đến vô lực, bị nàngôm thì, hắn đều cảm giác được nàng buộc chặt thân thể, mặc dù nàng động tác mềm nhẹ, vẻ mặt như thường, nhưng hắn lại biết nàng đang rất lo lắng, chính hắn cũng biết, cứ tiếp tục như vậy, có thể chống đỡ đến lúc sanh cũng không thể sanh được nữa. (Ý ca là chống tới lúc sắp sanh, mà sanh thì không đủ sức đó)

Hắn có thể làm cũng chỉ là an ủi nàng không nên lo lắng quá , nhìn bộ dáng nàng có chút bất lực, trong lòng Thiết Diễm có chút đau đớn, này, không phải là bộ dàng nàng nên có.

Nàng ,lúc nào cũng hưng phấn; nàng, lúc nào cũng khinh cuồng bừa bãi; nàng, lúc nào cũng tự tin cao ngạo.

“Mị, ” không đành lòng thấy nàng có bộ dáng như vậy, Thiết Diễm mở miệng gọi nàng.

Một tiếng này, vừa vào tai Mị, ánh mắt nàng lập tức dừng trên đôi mắt ôn nhu của Thiết Diễm; thấy trong nháy mắt nàng thu hồi vẻ đau thương, đối hắn cười yếu ớt, Thiết Diễm thở dài, hướng nàng vươn tay, “Mị cũng lên giường ngủ đi!”

“Hảo, ” Mị phát hiện, hắn nếu là thân thể khó chịu, liền đặc biệt dính nàng, thấy hắn như thế, cho là thân thể của hắn không khỏe, nhưng cứng đầu không nói, vì vậy, không nhịn được hỏi, “Vậy chàng có khát nước không? Có đói bụng không?”

Thiết Diễm biết nàng lo lắng, mặc dù thật sự không muốn ăn, vẫn còn là gật đầu, nhìn thấy ánh mặt nàng lập tức liền sáng lên, hắn cũng cong môi, vì nàng, hắn cũng muốn bồi bổ thân thể một chút. (Mọi người đọc khúc này thấy anh Diễm cũng yêu Mị dữ đội quá :-

Mị lập tức đứng dậy , đem tay Thiết Diễm bỏ vào trong chăn, sửa lại tốt góc chăn, “Chàng chờ, ta lập tức trở về.” Nói xong liền vội vã lao đi, khó được lúc hắn môốn ăn, nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt .

Thiết Diễm nhìn nàng lao đi, trong lòng ê ẩm đau, nhắm mắt lại, giấu đi chua xót trong mắt , hắn cảm giác được, cả đời này, có thể làm tri kỷ của nàng, hắn thật may mắn.

Hắn nỗ lực khởi động thân thể, dựa vào ngồi ở đầu giường, tay vươn tới túi giắt bên hông, tách ra một đồng tiền; đồng tiền này, hắn một mực đều mang ở trên người.

Ngón tay cái của Thiết Diễm chà sát viền của đồng tiền, bên môi mỉm cười, đây xem như là vật đính ước đi.

“Thiết Diễm, chờ ta mười sáu tuổi sẽ lấy chàng.” Giong nói non nớt kia vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.

Nhớ tới lại khiến Thiết Diễm cười hạnh phúc, hắn đã từng không đem lời nói của tiểu hài đồng khi đấy cho vào lòng, lại nhớ tới tâm ý của nàng, nếu hẳn phải cô độc sống quãng đời còn lại, cũng sẽ nhớ kỹ, có một thiếu nữ, muốn lấy hắn, một nam nhân nam giả trang nữ trang.

Nàng vì hắn làm tất cả, từng tí một hắn đều tạc trong lòng, không thể lại khiến nàng lo lắng, nhớ ra vẻ mặt bất lực mới vừa rồi, ánh mắt mang theo đau thương của nàng, hốc mắt Thiết Diễm lại có một chút nóng , là bởi vì mang thai nên tâm tình của hắn cũng yếu đuối hơn rất nhiều.

Mị bưng khay,mâm đi vào thì, liếc mắt liền nhìn thấy Thiết Diễm dựa vào ngồi ở đầu giường, cùng đồng tiền trong tay của hắn .

Nàng đem khay,mâm đặt ở đầu giường, ngồi vào bên giường, nâng lên mặt của Thiết Diễm, nhìn mắt thấy hắn ửng đỏ, “Diễm, làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ” Thiết Diễm thu hồi đồng tiền, khẽ mỉm cười, “Ta đói bụng.”

“Hảo, ” Mị thấy hắn không có gì không khỏe, liền đem qua khay,mâm. Bên trên là thức ăn đủ màu rực rở, nhìn rất ngon miệng, còn có một cái bánh kem hình con bướm nhỏ ánh vàng rực rỡ cùng một chén cháo gà nhỏ.

Này, sẽ không bắt hắn ăn toàn bộ đi! Thiết Diễm nhìn một khay,mâm tràn đầy thức ăn, trong lòng liền cảm thấy áy náy, nàng trong một lát liền đặt mua nhiều thức ăn như vậy, xem ra phòng bếp vương phủ thật quen biết nàng, có thê chủ nhà ai lại như thế a!

Trong ngực khó chịu cũng không biến mất, hắn vẫn cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu gắp thức ăn.

Thấy hắn động tay, Mị vui vẻ ra mặt, “Diễm, thử xem cái…này. . . Cái…này cũng không sai. . . Còn có. . .”

Thiết Diễm mỉm cười, hạ cảm giác muốn ói xuống ngực ,…. Thử các mon ăn nàng đề cử, mùi vị thơm ngon này lại càng khiến hắn muốn ăn hơn.

Nhiều ngày nôn oẹ, trong miệng sớm đã khô khốc không chịu nổi, ăn cái gì cũng không có mùi vị, những món ăn trước mắt cư nhiên lại giúp hắn muốn ắn, hắn không biết nàng lại mất bao nhiêu tâm tư.

Thiết Diễm mỗi món đều ăn một chút, múc một muỗng cháo gà, nuốt xuống, không có mùi khó chịu, không quá nóng, hương thơm nhàn nhạt thật vừa miệng.

Những thức ăn này thật đúng là khiến hắn thèm nă, đè nặng cảm giác muôn nôn, ăn nhiều một chút.

“Diễm, không cần cố, nếu là khó chịu, cũng đừng ăn nữa.” Thấy hắn ăn thong thả, tựa hồ rất khổ cực, Mị có chút không đành lòng.

“Sẽ không” Thiết Diễm ngẩng đầu cười cười, “Ăn ngon lắm.” Hắn lại ăn bánh kem, ăn xong cháo gà, lúc này mới để xuống chiếc đũa, chậm rãi dựa vào hướng đầu giường, thở sâu.

Nhìn trên bàn không còn mấy thức ăn, Mị biết, hắn sợ cô phụ tâm ý của nàng, cố gắng ăn hết, mặc dù là bình thường, hắn cũng không từng ăn nhiều như vậy.

“Diễm, chiều nay ánh trăng không tệ, ta cùng chàng đi bộ trong sân một chút?” Ăn nhiều như vậy, hắn chỉ sợ rất khó chịu đi.

“Tốt!” Hắn đích xác ăn rất nhiều, khó chịu trong ngực cũng tăng lên.

Mị cầm quá quần áo một bên,…. Thay hắn mặc, lại cầm qua một cái áo khoác ngoài, đem hắn gói kỹ lưỡng, lúc này mới ôm hắn đi tới trong viện, sau khi, buông hắn xuống liền nâng cánh tay hắn, đở lưng hắn, cùng hắn tại viện trong chậm rãi đi lại.

Trong trời đêm trong trẻo lạnh lùng, tinh thần Thiết Diễm run lên, suy nghĩ trong lòng cũng dễ chịu một chút, mặc dù hai chân có chút như nhũn ra, nhưng dựa vào Mị đang đỡ, vẫn có thể từ từ đi lại.

“Mị, Hoàng thượng khi nào quay về kinh?” Thiết Diễm cũng biết trận chiến này kết thúc có chút hoang đường, bất quá, có thể như thế bình ổn một hồi chiến tranh, cũng không phải không là chuyện tốt.

“Còn muốn mấy ngày đi, nói là có quân vụ muốn cùng Yến Vương và mẫu thân thương lượng.” Mị tùy ý đáp, những chuyện này không cần nàng quản, nàng cho tới bây giờ cũng không quan tâm, nàng hiện tại duy nhất rầu rỉ chuyện tình chính là như thế nào có thể làm cho Thiết Diễm ăn nhiều một chút, sợ nhất chính là bộ dáng hắn nôn oẹ, phun đến vô lực .

“Ân.” Này đích thật là tác phong của nàng, làm xong chuyện nàng muốn làm, cái khác một mực sẽ không để ý tới .”Chúng ta đây cũng có thể sớm một chút thấy Lạc Lạc .”

Mị trầm mặc , nàng biết hắn tưởng niệm lạc lạc, nàng làm sao thường không phải chứ? Nhưng, hắn chịu được trên đường xóc nảy sao? Nếu là thật sự muốn đi,nàng vẫn nên thu xếp tốt một chút. (Trời tỷ thu xếp tốt lắm rồi, còn muốn tốt hơn nữa hả :”> )

“Mị?” Thiết Diễm thật lâu không thấy nàng nói chuyện, có chút không quá thích ứng, trong trí nhớ, mỗi lần đều là Mị nói nhiều hơn, hắn không thế nào chủ động cùng người khác bắt chuyện.

“Không có việc gì, chàng thế nào rồi? Có mệt hay không? Có muốn … hay không trở về phòng đi?” Mị để hắn dựa vào nàng, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán hắn, kéo áo khoác lại, sợ hắn cảm lạnh.

“Ta còn nghĩ muốn lại đi.” Nằm nhiều ngày như vậy, có thể đi một chút cũng rất thoải mái.

“Hảo, lát nữa mỏi mệt liền trở về phòng.”

“Hảo.”

Đêm khuya, ở trong sân, một đôi phu phụ dựa sát vào nhuau, dưới ánh trăng tản bộ, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười, sự ấm áp từ hai người lan tỏa trong khoảng sân.Lúc hai người lại lần nữa trở lại phòng thì, Mị trực tiếp cởi áo ngoài của cả hài, ôm Thiết Diễm nằm ở trên giường, sợ hắn lại bị cảm lạnh.

Mị ôm hắn khiến thân thể hắn ấm lên, liền muốn ngủ, hắn cũng đưa tay ôm Mị, hàm hồ nói, “Lạc Lạc của chúng ta, không biết hắn thế nào rồi .”

Mị nhìn bộ dáng của hắn, hắn cũng không phải người tham ngủ, thời gian rồi giường mỗi ngày y như một cái chuông báo thức, trừ phi bị nàng “quấn quít” quá …không rời giường được, nếu không, sẽ sáng sớm bắt đầu luyện công, tuyệt không bao giờ bỏ tập; rất ít có thể nhìn thấy bộ dáng ham ngủ như vậy của hắn.

Mị nhẹ tay vuốt mái tóc đen của hắn, theo lời của hắn cùng hắn trò chuyện, hai người cùng nhớ lại tiếng cười của Lạc Lạc, tiếng khóc, cùng tính tình hay nhõng nhẽo của hắn. . .

Một mực cho tới khi Thiết Diễm chống cự không nổi, ngủ thật say, Mị lúc này mới tiếp tục nghĩ kế hoạch gián đoạn ban nãy.

Hắn nhớ Lạc Lạc như vậy, nếu là để hắn ở lại dưỡng thai, hắn sẽ không phản đối, sẽ chỉ có một chút buồn mà thôi; nàng cũng phát hiện, hắn lần này mang thai, tính tình càng lúc càng mẫn cảm, hắn không nói, lại không có nghĩa là không phải.

Như vậy, không bằng ngẫm lại nên như thế nào có thể làm cho hắn thoải mái mà về nhà.

Mị nhắm mắt lại, vừa nghĩ nên như thế nào thu xếp, vừa nghĩ được ngày mai nên làm gì cho hắn ăn nhiều một chút, nếu là ngày ngày hắn đều có khẩu vị tốt như hôm nay, nàng cũng có thể an tâm một chút, Suy đi nghĩ lại, nàng bắt đầu có chút mông lung, bên tai tựa hồ vang lên tiếng Lạc Lạc trong trẻo nhõng nhẻo vang lên, “Nương. . .”

“Lạc lạc. . .” Mị mỉm cười nhớ tới tên nhi tử, cùng Thiết Diễm chìm vào mộng đẹp. .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.