Tương Tư Bất Hối

Chương 51




Mặt trời chói chan nhô lên cao, phía trên cao nguyên màu xanh biếc , bụi đất tung bay.

Ngoài thành Hà Châu, bên kia con sông bảo vệ thành, hai quân đang giằng co.

Yến vương ngồi trên lưng ngựa đứng ở trước trận, chiến giáp màu đỏ, tay cầm Phương Thiên Họa kích, thật là uy phong lẫm lẫm.

Thiết Diễm một thân áo giáp trắng ở bên cạnh người nàng , vạt áo cùng phía sau áo đều thêu ngọn lửa màu đỏ; tay cầm Tia Chớp ngân thương; dưới là Đạp Tuyết Vô Ngân.

Thiết Loan đi theo ở bên cạnh người Thiết Diễm , phía sau hai nàng, là mười tám kỵ thân vệ của Thiết Diễm, sau mới là mấy vạn Tống binh.

Đối diện với các nàng có tam vị nữ tử cưỡi kỵ mã đứng ở trước trận, ai cũng mặc chiến bào, uy vũ anh tuấn.

Phía sau của các nàng là năm vạn đại quân đông nghìn nghịt, mặc ba loại quân phục bất đồng, khí thế thật là uy nghiêm.

Trên tường thành, Triệu Lang ngồi ngay ngắn ở giữa ghế thái sư bằng gấm, Thiết Dũng đứng thẳng một bên, hai người thần sắc nghiêm trang nhìn chăm chú vào chiến cuộc dưới thành.

Mị cũng ở cách đó không xa, song chưởng đan chéo vòng ở trước ngực, nghiêng người dựa vào trên tường thành, trong mắt chỉ có bóng dáng hiên ngang tư thế oai hùng quen thuộc trong trí nhớ của nàng .

Nàng thấy Thiết Loan đã bại trận, thúc ngựa đi tới bên trận của Thiết Diễm; nàng nhìn thấy Diễm cứ lần lượt vung lên ngân thương rồi hạ xuống tướng lãnh quân địch, lần lượt từng người một; lông mày nàng càng lúc càng nhíu chặt, cái loại chiến trường này cứ như xa luân chiến*, Yến vương không phải tính toán cứ như vậy chờ xem chứ?

(*) là cách đánh khiến quân địch mỏi mệt, ko dc nghỉ ngơi, VD như chia làm 3 đội luân phiên tấn công 1 mục tiêu của địch. Khi đội này tấn công thì đội kia nghỉ. Anh Diễm của ta đang bị bọn kia làm tiêu hao thể lực đó :-D

Mị nhìn một hồi lại nhìn ra cuộc chiến này giống như luận võ giao đấu, thật sự thực không có chút thú vị, có thể, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng Thiết Diễm ở trên chiến trường , oai hùng bất phàm như vậy, làm trong mắt của nàng chỉ có hắn, rốt cuộc không nhìn thấy được người nào khác.

Chiêu thức của Thiết Diễm chưa từng có biến đổi, giống nhau nhanh như thiểm điện, chiêu nào chiêu nấy đều chế địch; chỉ có Mị luôn luôn chú ý hắn mới phát hiện, thân thể hắn so với trước cứng ngắc lại rất nhiều, hắn hẳn là mệt mỏi rồi.

Đêm qua vì hắn quá mệt mỏi, làm hại nàng không có thay hắn bắt mạch, hắn ở trên đường đi so với lúc trước ngủ nhiều hơn rất nhiều, ăn uống cũng không được khá lắm, hắn sẽ không phải là…[Sunny: ôi ôi, ta nghi quá, không phải là lại có ... chứ ^^]

Mị bỗng dưng đứng thẳng thân hình, Thiết Diễm cũng vừa mới đánh địch nhân rơi xuống ngựa, quân địch phía sau đồng thanh la lên, quẳng xuống một câu, “Hôm nay đến đây vậy, ngày mai lại đến lãnh giáo!” Đại quân liền đồng loạt lui lại. Thiết Diễm quay vào cửa thành, liền thấy Mị đứng dựa vào cổng thành. Thấy nàng như muốn lập tức tiến lên, hắn liền xuống ngựa đi đến trước mặt nàng, lại bị nàng đưa tay chế trụ mạch môn, tiếp theo, nàng liền dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn, làm cho hắn không hiểu có chút bất an.

Mỵ đang muốn mở miệng, lại bị Yến vương thúc ngựa đi đến bên người hai người chặn lại.

“Thỉnh tướng quân theo ta đi gặp hoàng thượng, thảo luận cuộc chiến ngày mai.” Yến vương liếc nhìn trên cổ tayThiết Diễm, bàn tay trắng nõn thon dài của Mị, giọng điệu đều đều, nhưng trong lòng vẫn là thấy có chỗ không đúng, nữ nhân này làm sao lại giỏi như lời đồn được? Hoàng thượng nhìn với con mắt khác cũng không nói, nhưng ngay cả khi ngự giá thân chinh cũng muốn nàng bảo vệ, việc quân cơ đại sự cũng chưa từng kiêng dè mà dấu nàng; ánh mắt Thiết Diễm nhìn nàng cũng có được sự ôn nhu, nàng ở trong lòng Thiết Diễm khi nào lại quan trọng như vậy chứ.

Mị giận tái mặt, nàng hiện tại không có tâm tư cùng Yến vương phân cao thấp, nàng càng quan tâm chính là thân thể Thiết Diễm, hắn…

“Mị.” Thiết Diễm trái lại lại đưa tay nắm chặt tay Mị, không biết nàng làm sao vậy, chỉ nói, “Nàng cùng ta cùng đi đi.” Hắn biết hoàng thượng sẽ không để ý nàng nếu nàng ở đó.

Không đợi Mị đáp lời, Thiết Diễm liền dắt nàng lướt qua Yến vương, kéo mỵ ngồi lên Đạp Tuyết Vô Ngân, hướng Yến vương phủ chạy đi, không phát hiện khuôn mặt Yến vương càng ngày càng đen.

Thiết Loan đi theo các nàng, ở trên ngựa ôm bụng buồn cười, Yến vương thật đúng là chưa từ bỏ ý định, tiểu cậu cũng thật sự là không hiểu phong tình, nhưng thật ra tiểu mợ nàng vẫn cho rằng lợi hại đến không bình thường lúc nãy còn bình thường hơn mức bình thường đó nha.

Vào trong phủ, đoàn người mới vừa tới hoa viên, một đạo bóng dáng màu đỏ cực nhanh từ trên trời phóng xuống dưới, Mị thân hình cực nhanh ôm Diễm xoay người sang một bên, trường kiếm đánh tới mặt đất, một chuỗi hoa lửa lóe lên.

Hồng ảnh mượn lực bắn ngược lên, nhảy tới không trung, xoay người lại đâm hướng Mị cùng Thiết diễm.

Mị đưa tay sang thắt lưng Thiết Loan, rút ra trường kiếm của nàng, lại đem Thiết Diễm đẩy hướng cạnh người nàng bên, lạnh lùng nói, “Bảo vệ tốt tiểu cậu của ngươi.”

Trường kiếm đồng thời, nghênh hướng hồng ảnh, sau đó quay sang Yến vương quát, “Đi bảo hộ hoàng thượng.”

Hai người làm một chuỗi động tác liền mạch lưu loát như hành văn , chỉ trong nháy mắt, hai tiếng hét lớn mới vừa rồi của Mị làm bừng tỉnh mọi người.

Yến vương nhìn thấy hồng y nữ tử lạ mặt kia cùng một người vận lam y, hai người đang giao đấu, trong lòng khiếp sợ cực kỳ, hai người kia trừ bỏ quần áo cùng nhan sắc ra, căn bản là thấy không rõ thân hình, người có thể đánh bại họ trên đời hiện có mấy người? Nhưng tiểu nhạc sĩ bình thường nàng vẫn không coi trọng kia lại là một trong số hai người đó nha!

Xem hai người giao đấu không chỉ có Yến vương, còn có các vị tướng lãnh khác. Mọi người giờ mới biết được vì sao hoàng thượng lại cần nhạc sĩ nho nhỏ này ở bên cạnh.

Chỉ có Thiết Loan đã gặp qua bộ dạng càng khủng bố hơn của Mị , cũng là người thứ hai ở giữa sân trừ bỏ Thiết Diễm còn thanh tỉnh, hướng Yến vương hô, “Thỉnh Yến Vương điện hạ đi bảo hộ hoàng thượng.”

Yến vương lúc này mới tỉnh từ trong mộng, ánh mắt rối rắm nhìn chăm chú Thiết Diễm đang nhìn hai người kia đánh nhau , sau đó liền xoay người dẫn mọi người hướng vào phía trong viện chạy đi.

Thiết Diễm lúc này sớm đã quên hết thảy, chăm chú nhìn bóng dáng nho nhỏ kia. Hồng y nữ tử đến tột cùng là người nào? Tựa hồ cùng Tiết gia cũng không quan hệ, các nàng chưa bao giờ từng để ý qua Tiết gia, khi Tiết gia bị tịch thu tài sản và xử trảm, các nàng cũng liền không thấy bóng dáng, nhưng lại là vì sao sẽ trợ Tiết gia bức vua thoái vị chứ? Lại vì sao luôn hướng về phía Mị cùng hắn mà đến?

Trừ bỏ lần đó Mị giận dữ giết trên vạn người quân Kim, cũng chưa từng thấy qua nàng dùng qua binh khí nào khác. Hiện giờ nàng lại rút kiếm nghênh tiếp nhưng nữ tử kia vẫn còn có thể cùng Mị triền đấu thật lâu, người kia võ công thật cao nha, cũng không thể khinh thường rồi.

Xem hồi lâu, Thiết Diễm chợt cảm thấy một cỗ sát khí vây quanh, Thiết Loan bên cạnh cũng đã đưa thương đón nhận, ngăn kiếm đâm hướng Thiết Diễm , thương kiếm đụng nhau, cổ tay Thiết Loan vỡ toang, thương thân chấn động không ngớt, run rẩy như muốn rời khỏi tay, dưới sự kinh hãi của Thiết Loan, trường thương vẫn được gắt gao cầm.

Người này, nội kình thật mạnh.

Chăm chú nhìn lại, đúng là áo trắng nam tử ngày ấy trong đại điện có ý đồ ám sát hoàng thương , hắn trừng mắt nhìn tiểu cậu, trong mắt có khinh bỉ cùng oán hận, lại là vì sao vậy a?

Thiết Loan không kịp nghĩ nhiều, nỗ lực vung thương che ở trước mặt tiểu cậu, mặc kệ áo trắng nam tử kia đối nàng trêu chọc, dù có bảo mình một thân nữ nhi cậy mạnh hiếp yếu hay không, nàng cũng chỉ biết là, tuyệt không thể để cho người này làm bị thương tiểu cậu , không phải không cần quan tâm thể diện nữ nhi, mà là chính mình đột nhiên phát hiện, tiểu cậu là một nam tử, nhưng nam tử đáng để nàng hâm phục, lại có mấy người chứ? Nam tử như tiểu cậu vậy, không cần phải cùng nữ tử tranh cao thấp đâu.

Nàng từng nghe mẫu thân nói qua, tiểu cậu tính khí bình tĩnh, không thích cùng người khác tranh dành, hiện giờ, có thể có thành tựu như vậy, sau lưng không biết đã chịu khổ bao nhiêu, lại còn không muốn người khác biết mình đã khổ như thế nào; huống chi, tiểu cậu lại còn kiềm nén tính khí, miễn cưỡng chính mình, ở trong triều đình làm quan giúp Thiết gia được nơi sống yên ổn.

Nàng thuở nhỏ liền tôn sùng tiểu cậu, lập chí cần phải giống như tiểu cậu, giặc Kim vừa nghe tên đã sợ mất mật, cũng vì thế mà lại sớm đã quên tiểu cậu cũng chỉ là một nam nhi thôi.

Nhưng tiểu mợ giống nam nhi mà nàng nghĩ không có bản lĩnh gì kia, lại từng bước một giáo nàng nhận rõ, tiểu cậu cũng là nam nhi, tiểu cậu cũng cần người bảo hộ, tiểu cậu là Bắc Cương Chiến thần, nhưng dù sao cũng chỉ là một nam tử bình thường mà thôi.

Thiết Loan mặc dù khí lực lớn, nhưng nội kình mạnh mẽ của nam tử kia có lẽ nàng cũng không có khả năng đánh bại, mắt thấy liền muốn ngăn không được kiếm sắp đâm tới này, bỗng một đầu thương bên cạnh đẩy ra một kiếm lao tới kia.

Người này thật sự là người nãy giờ đứng ở phía sau Thiết loan, Thiết diễm.

“Tiểu Loan, đứng ở một bên đi.” Thiết Diễm hai mắt chăm chú nhìn áo trắng nam tử, trong tay nắm chặt ngân thương, không dám hơi có chút lơi lỏng, võ công của người này, sợ không thua nữ tử hồng y kia đâu.

Áo trắng nam tử hừ lạnh một tiếng, vung kiếm, liền hướng Thiết Diễm công tới. Bên này Mị cùng hồng y nữ tử đánh nhau kỳ thật cũng không phải cần cố hết sức, nàng phát hiện nàng này võ công cùng chiêu thức tựa hồ là đặc biệt nhằm vào Hỗn Nguyên cung võ công mà sáng chế ra chiêu thức phá giải, chiêu chiêu đều đánh tới chỗ sơ hở của Hỗn Nguyên công.

Mị nổi lên hưng trí, liền đem bí tịch võ công của Hỗn Nguyên cung triển khai, Mị không muốn nàng lại đều có thể phá giải võ công của Hỗn Nguyên cung.

Nàng này nội công mặc dù không bằng nàng, nhưng chiêu thức lại tinh diệu khó lường,bù lại có thể cùng nàng đối địch.

Đợi đến khi áo trắng nam tử xuất hiện, nàng liền tập trung tinh thần, Triệu Lang hẳn là tạm thời không nguy hiểm, nàng cũng không tin Yến vương chống đỡ được với một trong hai được người này.

Thiết Loan liều mạng che chở Thiết Diễm như vậy , cũng làm cho oán khí trong lòng Mị luôn luôn dâng trào tiêu tán không ít, mà khi Thiết Diễm chống lại áo trắng nam tử thì hưng trí lúc nãy của Mị liền cái gì cũng không còn.

Thương pháp của hắn ra trận giết địch như là gió thổi cỏ rạp, nhưng nếu là trên giang hồ đánh nhau, cũng tuyệt đối không bằng áo trắng nam tử kia, huống chi, lúc nãy hắn cùng quân địch giao chiến đã muốn tiêu hao không ít thể lực cùng tinh lực của hắn, hơn nữa hắn…

Mị trong lòng quýnh lên, không rảnh cùng cô gái này dây dưa, lắc mình tránh thoát một kiếm của nàng, cứ như vậy tà tà hướng Thiết Diễm cùng áo trắng nam tử bên kia, đẩy ra trường kiếm áo trắng nam tử , nàng liền ôm chầm Thiết Diễm.

“Diễm, có hay không làm sao không thoải mái?” Mị thấy sắc mặt Thiết Diễm có chút tái nhợt, vội vàng hỏi.

“Ta không sao.” Thiết Diễm thấy nàng vẻ lo lắng không dấu, mặc dù biết thân thể mình mệt mỏi, vẫn là mặt không đổi sắc an ủi nàng.

Biết ngoài miệng hắn cứng rắn vậy thôi, Mị liền trực tiếp chế trụ mạch môn hắn, hoàn hảo, chỉ là có chút mệt mỏi, nàng rốt cục cũng an tâm. Bộ dạng không coi ai ra gì của nàng lại chọc giận hai ngườ bên kiai, hai người liền rút kiếm đâm tới.

Mị một tay nắm eo Thiết Diễm , để cho hắn dựa vào chính mình, giảm bớt mệt mỏi của hắn, một tay nghênh hướng hai người, chiêu thức lại cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Phương pháp sử dụng kiếm , chưa ai từng gặp qua.

Đón đánh các chiêu của hồng y nữ tử lúc nãy đều là những chiêu thức không đáng nói, bây giờ Mị lấy công chế công, lấy công chế thủ; nếu nói là chiêu thức, vậy liền chỉ có một chiêu, công kích.

Hơn nữa nội lực của nàng sâu không lường được, chỉ mấy chiêu liền đem hai người bức đến không chịu nổi.”Tướng quân, hoàng thượng…” Yến vương cùng mọi người từ nội viện chạy ra, nói còn chưa nói xong, Mị liền cảm thấy một cỗ cực kỳ sắc bén tiếng xé gió đánh úp về phía Thiết Diễm, tốc độ kia khiến nàng không thể mang theo Thiết Diễm né tránh, nàng chỉ có thể đem hắn đẩy hướng phía sau, giơ kiếm toàn lực nghênh đón.

“Tranh ~” vật đánh úp lại chỉ là cành khô nho nhỏ, nhưng lực đánh xuống lại không nhỏ, khiến trong lồng ngực Mị khí huyết đảo lộn, trong lòng không khỏi kinh hãi đến cực điểm, nàng thậm chí không biết người nọ từ nơi nào ra tay, càng khỏi nói thấy người này làm sao mà ra chiêu.

Mị đột nhiên cảm giác có người lướt qua, đột nhiên quay lại, cũng chỉ thấy trong nháy mắt một bóng dáng màu xanh lướt qua , Thiết Diễm cũng đã không thấy bóng dáng.

“Tiểu cậu ~ “

“Tướng quân ~ “

“Diễm ~” Mị kinh ngạc hô ra tiếng, phi thân đuổi theo, trước mặt lại truyền đến tiếng xé gió, bất đắc dĩ, nàng phải xoay người mượn lực hóa giải nội lực mạnh mẽ đánh tới. Đến khi đưa tay ra đỡ, nàng cũng chỉ thấy một phong thư hàm.

Phía trên phong thư chữ viết rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, “Gửi Hỗn Nguyên cung cung chủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.