Tương Tư Bất Hối

Chương 42




Mị ngồi ở đình viện, trên bàn bày vài dĩa đồ ăn, một bầu rượu, nàng chậm rãi đổ ra hai chén, hương rượu ở trong viện phiêu tán.

Nàng chậm rãi bưng lên một ly, chạm vào cái chén đối diện, uống một hơi cạn sạch.

Thiết Diễm đúng lúc đi lại đi vào trong viện, thấy nàng như vậy hắn liền lẳng lặng đứng, nhìn nàng, biết nàng tất là đang thương nhớ vị Dung Nhược kia, hắn không biết có nên quấy rầy nàng hay không.

“Diễm.” Mị buông cái chén, lại rót một ly, sớm phát hiện Thiết Diễm đã đến, mở miệng gọi hắn.

Thiết Diễm nghe tiếng, đi tới bên người nàng.

“Lạc Lạc ngủ rồi sao?” Mới vừa rồi Lạc Lạc ở trong lòng nàng đã muốn ngủ mơ mơ màng màng, Thiết Diễm liền bế hắn vào phòng.

“Ân.”

“Vậy, chàng ngồi với ta một lát được không?” Mị thanh âm rất nhẹ, nhưng trong đêm tĩnh lặng lại vang lên hết sức rõ ràng.

Thiết Diễm yên lặng ngồi ở bên cạnh người nàng, đôi mắt cũng là thẳng tắp nhìn chăm chú vào Mị, không hề chớp mắt.

“Uống hai chén với ta, được không?” Mị nhìn lại Thiết Diễm, tối nay nàng muốn uống say một lần.

Thiết Diễm bị ánh mắt nhìn chăm chú của Mị thiêu nóng, rũ mắt xuống, gật gật đầu, nói, “Hảo.” Tuy rằng tửu lượng của mình thực kém, nhưng hắn cũng không muốn nhìn nàng ngồi một mình ở nơi này.

Mị lấy quá cái chén, cấp Thiết Diễm một ly, sau đó liền lẳng lặng nhìn ly rượu đối diện, một ngụm uống cạn chén của mình, “Diễm, chưa gặp qua Dung Nhược đi?”

Thiết Diễm không có trả lời, chính là uống cạn ly rượu của mình, hắn biết, nàng không cần hắn trả lời, nàng cần, chính là mình làm bạn mà thôi.

Mị lại rót đầy ly rượu của hai người, chậm rãi bắt đầu tự thuật chuyện của nàng cùng Dung Nhược gặp nhau, ở chung, hiểu nhau cùng chia lìa.

Còn có…… Lá thư từ biệt ngày ấy……

Người Dung Nhược yêu, đúng là vị chính quân của thái nữ Đại Lý kia.

Lại nói tiếp là cái chuyện xưa kia, hai người thuở nhỏ là thanh mai trúc mã, cùng ở trong cung học bài với các hoàng nữ khác, luận thi từ ca phú, luận cầm kỳ thư họa, hai người đều rất hợp nhau. Nhưng hắn lại sớm đã được chọn là chính quân của thái nữ, bất luận hai người như thế nào hiểu nhau, mến nhau, cũng không thể chống lại lợi ích gia tộc, uy nghiêm hoàng gia.

Vì thế, Dung Nhược thương tâm rời đi , du lịch khắp nơi, sau đó biết Triệu Lang, lại kết bạn với Mị, hai người suốt ngày đánh đàn làm khúc, hát vang ngâm xướng, nàng bị Mị thuyết phục, quyết định vô luận như thế nào cũng phải cố gắng, yêu lại một lần.

Nàng vội vàng chạy về Đại Lý , biểu lộ tâm ý với hắn, cảm động hắn, hai người cũng xác thực từng có một đoạn thời gian ngọt ngào.

Nhưng hắn chung quy không thể không vì lợi ích gia tộc Cố, tuy biết Dung Nhược yêu hắn hơn chính bản thân nàng, nhưng hắn vẫn ngồi trên kiệu hoa, thành chính quân của thái nữ Đại Lý , chỉ đưa cho Dung Nhược một lá thư, đoạn tuyệt.

Dung Nhược đau đến sinh bệnh, trước khi lâm chung liền viết hai phong thư, một phong cho Mị, một phong cho hắn.

Trên đại điện ngày đó, Mị chính là ngâm lá thư mà Dung Nhược gửi cho hắn.

Thiết Diễm nghe Mị phát tiết kể ra tất cả, không biết phải như thế nào mới có thể giúp nàng lau đi bi thương, bi thống, hắn cảm thấy mình như có thể hiểu hết được tâm tình của nàng, mỗi lần ở trên chiến trường, thấy chiến sĩ bên người ngã xuống, trong lòng hắn cũng sẽ bi thống, nhưng không có thời gian đau thương, chỉ có tiếp tục chiến đấu.

Hắn duy nhất có thể làm chính là từng chén từng chén uống cạn chung rượu, tuy rằng trong bụng thiêu nóng, trong đầu choáng váng, hắn vẫn là cố gắng thanh tỉnh, cùng nàng, không muốn để nàng một mình một người ở ngoài này chịu bi thương.

Mị đứt quãng nói xong, không biết vì sao, đối với hắn, nàng muốn phát tiết, thổ lộ tất cả, nàng biết hắn sẽ hiểu nàng, nàng biết hắn sẽ bao dung.

Mị nhìn về phía Thiết Diễm, thế này mới phát hiện hắn mặt sớm đã đỏ bừng, ánh mắt giống như hắc ngọc, vẫn như cũ trong suốt, không thấy men say, nhưng tay hắn nắm ly rượu cũng đã bắt đầu run run.

Nàng lập tức hiểu được hắn hẳn là đã muốn say, tưởu lượng của hắn giống như không được tốt lắm, ngày ấy thanh thân, hắn cũng không uống rượu, như vậy, hiện tại hắn cũng là cố gắng thanh tỉnh để ở cùng nàng rồi. [Sunny: hai người này, nhìn một cái đã hiểu nhau !!!]

Mỗi lần như vậy, nàng đều chịu thua ý chí kiên cường của hắn, nhưng lần này, lòng của nàng lại lưu động vô tận, ôn nhu yêu hắn say đắm, hắn đúng là ngốc tử a!

Nàng đưa tay lấy ly rượu trong tay Thiết Diễm, uống một hơi cạn sạch. Đứng lên, kéo Thiết Diễm, chuẩn bị dìu hắn trở về phòng.

Thiết Diễm vốn là cố gắng chống đỡ, bị nàng lôi kéo như vậy, thân mình nhanh chóng gục mạnh về phía trước, Mị không nói gì, hơi hơi đẩy hắn ra, sau khi bình tĩnh lại, mới buông tay, để cho hắn ghé vào thân thể của nàng.

Mị vốn muốn kiểm tra Thiết Diễm có thương tích gì hay không, vừa nhấc đầu liền chìm vào đôi mắt tối đen như đêm của Thiết Diễm, trong suốt như vậy, trong suốt đến nỗi có thể thấy rõ lo lắng cùng đau lòng ở sâu trong đáy mắt của hắn, nàng đã quên hết thảy, liền cứ như vậy ngắm đôi mắt kia đến mê người.

Thiết Diễm cố gắng muốn thấy rõ người bên cạnh, nhưng rõ ràng thân thể cũng không còn nghe hắn, trong đầu lại rõ ràng biết, nàng mới vừa rồi đẩy hắn ra một chút, là vì muốn che chở hắn, nếu va chạm mạnh như vậy, tựa hồ thân thể hắn sẽ có chút ê ẩm.

Mà hắn, lại có bao lâu chưa từng dựa vào nàng gần như vậy ; Nhưng hắn lại còn muốn dựa vào nàng càng gần hơn nữa, không muốn buông ra.

Hắn cố gắng hồi tưởng đến trước kia, nàng là như thế nào đợi hắn. Chậm rãi cúi đầu, hắn đặt môi mình lên đôi môi anh đào của nàng. [Sunny: AAAA! Anh Diễm củ động :O ]

Mị nhìn Thiết Diễm, chậm rãi mở to mắt, nhìn môi hắn trên môi của mình, Diễm…… Đây là tiếng gọi duy nhất từ đáy lòng nàng lúc này…… Xung quanh đều là hơi thở của hắn, nhưng hắn hôn nàng có hơi gượng gạo, làm nàng không khỏi tâm sinh đau đớn.

Nàng hé mở môi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bạc môi của hắn, tham nhập trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi của hắn, hương rượu nhẹ nhàng lan tỏa, làm cho nàng càng thêm say mê, làm cho hắn càng thêm choáng váng.

Mị tay kéo ra y bào của Thiết Diễm, tham nhập y nội, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

Sauk hi sinh, thân mình Thiết Diễm mẫn cảm hơn rất nhiều, lưng liền càng thêm mẫn cảm, bị Mị sờ, cả người kịch liệt run run, dùng tia thanh minh cuối cùng , nỉ non nói,“Mị…… Không cần…… Nơi này…… Lạc Lạc……”

Mị mạnh mẽ xoay người ôm lấy hắn, trực tiếp đến thư phòng, đưa hắn đặt ở trên nhuyễn tháp, lại hôn hắn.

Nụ hôn này không ôn nhu triền miên giống với vừa rồi , Thiết Diễm cảm thấy nàng cuồng dã tựa hồ đã muốn đốt cháy cả hai người, làm cho hắn chỉ có thể để nàng hôn, trong cơ thể tràn ra nhiệt năng, làm cho hắn không khỏi run run, đong đưa vòng eo tới gần nàng.

Thiết Diễm chủ động như vậy đã đốt sạch lý trí cuối cùng của Mị , đưa tay xé rách quần áo hắn, chỉ một cái chớp mắt liền đã không còn gì.

Nàng nheo lại mắt, nhìn hai hạt đậu đỏ bừng trước ngực Thiết Diễm, mỗi lần hắn cho Lạc Lạc uống sữa, nàng đều phải đè xuống dục vọng.

Nhưng hắn lúc xuất chinh đã ngừng cho Lạc Lạc uống sữa, nay sợ là đã muốn không có sữa tươi, dù vậy, Mị vẫn là cúi đầu ngậm lấy hạt đậu kia, ôm lấy Thiết Diễm, một bên âu yếm cái lưng mẫn cảm của hắn, một bên mút vào.

“A……” Thiết Diễm nhịn không được nàng đùa như vậy, cở thể nổi lên một loại tê dại khoái cảm, làm cho hắn không khỏi rên rỉ ra tiếng, nàng mút như vậy, giống như hút ra hết thần trí của hắn, làm cho hắn rốt cuộc không thể không tự hỏi, đưa tay ôm lấy Mị, thầm nghĩ, ôm chặt lấy nàng, lưu lại nàng, không bao giờ buông ra nữa.

Bên tai nghe thấy Thiết Diễm rên rỉ, trong lòng là thân mình nóng bỏng nhũn ra của hắn, cánh tay nàng đặt trên lưng hắn càng gắt gao mà xoa, Mị mút vào càng thêm kịch liệt, tay không ngừng mà xoa nắn vỗ về chơi đùa lưng hắn, chạy dọc theo xương sống hắn.

Thiết Diễm thân mình đột nhiên dùng sức nâng lên, đem đứng phân thân thẳng đỏ bừng đưa vào người Mị càng sâu hơn, sau khi bắn ra nhiệt tình cùng khoái ý, thân thể hắn liền mềm ngã xuống dưới.

Mị đưa tay nâng đầu vô lực ngã ra sau của hắn, ôn nhu hôn hắn bạc môi như trước thở gấp của hắn, chậm rãi hạ xuống, lật lại sau lưng, hôn lên lưng, giống như ngày thường giống nhau, chính là hôn càng thêm cẩn thận.

Thiết Diễm vừa mới cao trào qua, thân mình nhịn không được lại bị khiêu khích, lại bị Mị áp chế ở trên nhuyễn tháp thượng vô lực di động, chỉ có thể để nàng hôn như vậy, choáng váng mê mang trong ý thức, hắn chỉ có thể thì thào gọi nàng,“Mị…… Mị…… Mị……”

Kia một tiếng kêu gọi làm cho Mị suýt nữa không thể tự chủ, rốt cục buông tha cho thân thể run run không ngớt của Thiết Diễm, đưa hắn lật lại, khiêu khích như vậy đối với hắn mà nói, sợ là không thể chịu đựng nữa rồi.

Hắn lần đầu tiên như vậy chủ động với nàng, đã nhiều ngày qua, hắn quan tâm nàng, chiếu cố nàng, lo lắng cho nàng, cố gắng muốn vì nàng làm càng nhiều chuyện.

Nàng cũng từ trong mắt hắn nhìn ra hắn yêu thích, hắn chờ mong, lòng của nàng đúng là khác thường thỏa mãn, hắn sẽ không nói thích nàng, càng không nói đến nói yêu, nhưng tình yêu trong mắt hắn thản nhiên như vậy, nàng cũng đã nhận ra.

Cảm xúc vui buồn lẫn lộn, trong đầu cùng trong lòng chỉ có một tự, một cái danh, “Diễm…… Diễm…… Diễm……” Diễm của nàng , người nàng thủ hộ nhiều năm, người nàng yêu say đắm sâu vô cùng.

Diễm không bố trí phòng vệ ôm hôn nàng như vậy, Diễm gắt gao ôm lấy nàng không muốn buông tay như vậy, Diễm không hề cảm thấy áp lực nữa, hoàn toàn dâng lên thân thể như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng thêm yêu, không thể dừng lại.

Mị kích động vỗ về thân hình hắn dưới thân , gầy yếu như trước , nhiệt độ cơ thể cũng đã muốn phỏng tay, mồ hôi ẩm ướt toàn thân, nàng cũng không hề tra tấn hắn, trực tiếp đưa hắn nhét vào trong cơ thể, ôm chặt lấy hắn, không lưu một tia khe hở, miệng thì thào tên của hắn, Diễm.

Sự ấm áp của nàng làm cho Thiết Diễm rên rỉ thở dài, càng không ngừng gọi nàng, trong lòng ngọt ngào không thôi, rốt cục có thể lại ôm lẫn nhau như vậy , rốt cục có thể lại tới gần như thế, sợ hãi nhiều ngày lòng đang dần dần bình phục trong khoái cảm cực hạn.

Cứ như vậy, hai người đan vào nhau mà kêu gọi, Thiết Diễm không biết Mị như vậy ôm lấy hắn là muốn từ hắn bao nhiêu thứ, mỗi lần cũng không từng buông ra, cứ ôm lấy hắn cánh tay , thanh âm hắn đã dần dần khàn khàn, hắn rên rỉ càng thấy mềm mại, hắn gắt gao nắm chặt cánh tay nàng, cuối cùng cũng vô lực, tùy ý để nàng bài bố.

Mơ mơ màng màng, hắn tựa hồ cảm giác được đang cùng nàng ở trong làn nước ấm áp; Hốt hoảng cố mở mắt, hắn thấy nàng tựa hồ như đang ôn nhu thay hắn tẩy trừ thân thể; Hắn ngay cả khí lực trợn mắt đều không có, chính là tựa vào đầu vai của nàng, cúi đầu gọi,“Mị……”

Tiếng gọi mềm mại ngọt ngấy ở đầu lưỡi trước mặt kêu gọi làm cho Mị không khỏi ngừng một chút, nhìn “lễ rửa tội tình dục” một hồi, không thể cưỡng lại nét quyến rũ của Diễm, phượng mắt sẫm lại, trực tiếp ngồi trên phân thân giữa hai chân hắn, bên tai nghe thấy tiếng hắn thở dài và rên rỉ, bọt nước vẩy cả ra ngoài. Thiết Diễm vốn đã vô lực, vòng eo đành phải lại để cho nàng sử dụng, cuối cùng, cuối cùng ngẩng đầu lên, “hò hét”, ở trong lòng nàng mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.