Tương Tư Bất Hối

Chương 35




Sáng sớm, sắc trời trong xanh.

Thiết vừa bước ra cửa phòng, Cốc Tây Cốc Bắc đã đợi ở ngoài cửa. Thấy Thiết Diễm đi ra, Cốc Bắc nói,“Tướng quân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị, thỉnh tướng quân dùng bữa.”

“Đồ ăn sáng?” Thiết Diễm nhíu mày, sáng sớm, Mị liền đã không ở trên giường, ngay cả Lạc Lạc cũng không thấy. Hắn hồ nghi xoay người đi hướng phòng khách.

Trong sảnh, Mị đã ôm Lạc Lạc đang đợi, Lạc Lạc nằm ở trong lòng Mị, trên bàn có một chén nhỏ, xem ra là ăn no rồi mới ngủ.

Trên bàn là một tô mì nước nóng hầm hập, nước canh, rau xanh xanh mượt, trứng ốp lếp vàng óng ánh ; Đây là Mị thay Thiết Diễm chuẩn bị.

Sống chung lâu như vậy, nàng sớm đã biết khẩu vị của hắn, hắn mặc dù không kiêng ăn, nhưng lại thích ăn những món khô, nhưng khô không có nghĩa là thô ráp, nàng cũng phải chuẩn bị rất công phu, canh cũng là từ đêm qua hâm lại.

Thiết Diễm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Mị chính là mỉm cười nhìn hắn,“Chàng hôm nay đi luyện binh, đồ ăn sáng tất nhiên là phải ăn rồi.”

Mặc dù ngày thường khi hắn muốn luyện công, nàng cũng sẽ thay hắn bị đồ ăn sáng.

“Ân.” Thiết Diễm đã bắt đầu ăn, vào mùa đông, buổi sáng có thể ăn đến một chén mì nước nóng như vậy, tâm tình của hắn thật sung sướng khác thường .

Mị ôm Lạc Lạc, mỉm cười nhìn Thiết Diễm dùng xong đồ ăn sáng, tiễn hắn xuất môn, cúi đầu nhìn Lạc Lạc trong lòng sớm ngủ đến ngọt ngào , nhéo nhéo thân ái cái mũi nhỏ,“Con hãy cùng nương ngủ bù đi!”

Cốc Đông cũng là âm thầm lắc đầu, rõ ràng là cực yêu ngủ chủ nhân,lại cố tình sáng sớm liền thức dậy làm đồ ăn sáng cho tướng quân này, rõ ràng có hạ nhân, nhưng phàm là chuyện về tướng quân cùng tiểu thiếu gia , tiểu thư cũng không làm cho người ta nhúng tay vào a.

Aiz! Thiên hạ này không phải nữ tử chủ ngoại, nam tử chủ nội, phu lang dạy con sao?

“Đông Đông,” Mị xoay người nói,“Thay ta triệu mười tám kỵ vào kinh.” [Sunny: tới rồi =]]]]]

*** ***

Thiết Diễm cưỡi đạp tuyết vô ngân đi vào quân doanh, trong đầu lại đều là hình ảnh Mị ôm Lạc Lạc đứng ở trước cửa phủ mỉm cười nhìn theo bộ dáng của hắn.

“Tướng quân!” Thanh âm binh lính gác ngoài quân doanh làm cho Thiết Diễm hoàn hồn, thế này mới phát hiện đã tới quân doanh.

Vào doanh, xuống ngựa, Thiết Diễm mới phát hiện Cốc Tây cùng Cốc Bắc đi theo hắn. Từ khi Mị đưa bọn họ đến bảo vệ hắn, bọn họ liền luôn đi theo hắn. Hắn cũng dần dần thành thói quen, nhưng, bọn họ như thế nào có thể theo vào quân doanh ?

Quân doanh, phải là người có quân chức mới được vào, nhưng vừa rồi, tại sao hắn căn bản không có nghe thấy tiếng binh lính ngăn cản bọn hắn vào?

“Các ngươi như thế nào có thể tho ta nhập doanh?” Thiết Diễm hỏi Cốc Tây Cốc Bắc.

“Chúng ta có quân chức trong người.” Cốc Tây đáp.

“Quân chức gì?”

Cốc Tây rất nhanh ngẩng đầu nhìn Thiết Diễm liếc mắt một cái, tướng quân này từ khi gả cho tiểu thư, tính tình nhu hòa rất nhiều, nhưng vừa vào quân doanh liền lại khôi phục vẻ kiên cường, khí thế uy vũ lại hiện, vì thế, hắn cung kính đáp,“Người hầu bên người tướng quân .”

Thiết Diễm nhướng mày, trong quân tại sao lại có loại quân chức này? Hắn nhìn xem hai người cung kính trước mắt , đơn giản xoay người đi hướng đại trướng.

*** ***

Đại nội trướng, Thiết Quảng đang ngồi ở sau bàn, nhìn văn thư.

“Đại tướng quân, khi nào trong quân có lại có chức người hầu ?” Thiết Diễm vừa tiến đến liền hỏi Thiết Quảng đã bị phong làm đại tướng quân .

“Này……” Thiết Quảng bị hắn hỏi như vậy, nhớ tới tín chính mình nhận được khi nhận chức, nàng không khỏi nở nụ cười,“Là bộ binh trực tiếp hạ thư.”

“Bộ binh?” Thiết Diễm có chút kinh ngạc, nhìn Thiết Quảng trêu chọc tươi cười, hắn cảm thấy có chút sáng tỏ, chắc chắn là cùng Mị có liên quan, hắn cảm thấy trên mặt có chút thiêu nóng, nàng như thế nào……

Nhưng là, bộ binh là do Tiết gia nắm trong tay, nàng lại là như thế nào có được tín này? Huống chi, Cốc Tây Cốc Bắc đều là thân nam nhi, chẳng phải là nói dễ hơn làm sao? Hoàng Thượng muốn Thiết Quảng làm đại tướng quân, cũng là phải mất một phen công phu a.

Thiết Diễm nghĩ nghĩ, đơn giản đem Cốc Tây Cốc Bắc kêu vào trướng, trực tiếp hỏi bọn họ.

“Là tiểu thư tiêu tiền mua quân chức.” Cốc Tây một câu nói xong.

“Tiêu tiền? Mua ?” Thiết Diễm choáng váng, nhưng là Thiết Quảng lại cười ha ha , mua chuộc, thật đúng là trực tiếp.

Một bịch bạc lớn, chính là đổi hai chức người hầu, mẹ con Tiết gia tham tài, như thế nào lại không chịu, trực tiếp hướng Hoàng Thượng xin còn muốn dễ dàng thành công hơn.

“Chức trách của chúng ta đó là phụng dưỡng ở bên người tướng quân.” Cốc Bắc bồi thêm một câu, tiểu thư khác cái không nhiều lắm, nhưng bạc cũng là rất nhiều, bạc mua hai chức quan này không đáng kể.

“Thiết gia ta chưa bao giờ từng cần mua chuộc chức quan.” Thiết Diễm có chút tức giận, nàng thật đúng là dính vào việc này a. Nếu là ngoại nhân biết Thiết gia mua chuộc chức quyền, Thiết gia còn danh dự gì nữa.

“Ha ha, thất đệ, không cần quá mức chấp nhất, đây cũng là việc bình thường thôi.” Thiết Quảng thấy đệ đệ sắc mặt không tốt, mở miệng khuyên bảo, Thiết Mị làm nên chuyện này cũng đều là vì đệ đệ, một người hết sức lông bông lại lười nhác như y, không ngờ dùng thủ đoạn trực tiếp lại dị thường hữu hiệu, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn; Nhớ tới ngày xưa trong hoa viên hai người nói chuyện, nghĩ cái gì liền nói cái đó, không lưu tình chút nào, nhưng lại rất có lý, giống như đánh đòn cảnh cáo, thực sự đã đánh thức nàng.

Thiết Quảng vốn cũng là người thông minh , đệ đệ bực bội nàng cũng có thể đoán được vài phần, trong lòng lại khâm phục Thiết Mị, cũng vạn phần cảm kích nàng.

Đệ đệ vì Thiết gia đã chịu khổ rất nhiều, lưng đeo nhiều trách nhiệm, lại không chịu vứt bỏ; Nhưng nàng lại chịu bảo vệ hắn, dung túng hắn như vậy, hy vọng đệ đệ này hiểu được chính mình đang có được cái gì, hiểu được, quý trọng mới là tốt. [Sunny: ngay cả TQ cũng biết đó nha =]

Nàng kỳ thật tò mò là, Mị cả ngày không phải chỉ là ở trong cung đánh đàn, làm khúc, nếu không thì chính là ở trong phủ cùng Lạc Lạc, nàng làm sao có được nhiều bạc như vậy? Hay là bữa nay làm nhạc sĩ, bổng lộc so với tướng quân còn cao hơn nữa?

*** ***

Khi giờ ngọ, Thiết Diễm nhìn thức ăn trên bàn, kinh ngạc không nói.

Thiết Loan một bên cũng là giật mình nói,“Tiểu cậu, thức ăn của ngươi vì sao cùng chúng ta bất đồng a?”

Đúng vậy? Vì sao bất đồng a? Thiết Diễm nhìn thức ăn trên bàn , vừa thấy liền biết là do ai làm, có thể làm tinh xảo như vậy, lại có mấy người đâu? Vì hắn, nàng thậm chí ngay cả mua chuộc chức quan cũng đều làm, tâm tư của nàng hắn lại như thế nào không rõ ?

“Tướng quân, tiểu thư nói, tướng quân thân mình vì sinh nên yếu hơn bình thường, cần phải thường xuyên bồi bổ, nếu là tướng quân vẫn muốn ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, mong rằng tướng quân hãy trân trọng sức khỏe.” Cốc Tây thuật lại lời tiểu thư nói, tiểu thư thật sự là hiểu rõ tính tình tướng quân đến mười phần, ngay cả phản ứng cũng coi như không sai chút nào.

“Lại là nàng, nàng trừ bỏ nam nhi gia sự, còn có thể có chút gì khác không?” Thiết Loan khinh thường nói.

Cốc Tây nhìn thoáng qua Thiết Loan, liền không hề để ý đến hắn, hắn lười cùng nàng vô nghĩa. [Sunny: ta khoái biểu tình của anh =]]

Cốc Bắc cũng là hừ lạnh,“Tiểu thư nhà ta, người còn không bằng được một phần đâu.”

“Ngươi……” Thiết Loan trừng mắt, Cốc Bắc so với nàng còn trừng còn lớn hơn , hừ một tiếng,“Hảo nữ không cùng nam nhân đấu.” [Sunny trời, thua xong rồi chơi chiêu hả =]]]

Dứt lời, xoay người rời đi.

Thiết Diễm cũng là giơ lên chiếc đũa, thầm than, nam nhi gia sự sao? Nhưng hắn, trừ bỏ hành quân đánh giặc, mang binh đi thao luyện, những gì nam nhi nên làm, hắn lại giống nhau cũng sẽ không biết. Hắn như vậy, đến tột cùng là làm sao đáng giá cho nàng làm như vậy ?

Thời gian còn lại, Thiết Diễm cố gắng quên đi suy nghĩ lung tung trong đầu, còn chuyên tâm thao luyện tân binh, bộ dáng uy nghiêm túc mục , uy phong lẫm lẫm, làm cho cac1 nữ binh cũng không khỏi sợ hãi, ngoan ngoãn thao luyện, không dám lỗ mãng.

*** ***

Rốt cục trở lại trong phủ, Thiết Diễm chậm rãi đi trên đường trở về phòng , từ khi ra khỏi quân doanh liền suy nghĩ lung tung, bước vào trong viện, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ đang mở lớn, thấy mẫu tử hai người đang ngồi trên ghế.

Mị một tay chống đỡ đầu, nằm ngoại sườn nhuyễn tháp , Lạc Lạc ngồi ở bên tron sườn, vung loạn đôi tay nhỏ bé.

Lạc Lạc lúc này mặc dù không thể đi, cũng đã tự mình xoay người, tự mình ngồi.

Mị chính là một tay giữ hắn, Lạc Lạc vốn là ngồi không xong, thân mình nho nhỏ liền ngã trên nhuyễn tháp, hắn cố gắng xoay người ngồi dậy, lại đối với Mị vung tay nhỏ bé, Mị trên môi ý cười dạt dào, giơ ra một tay, Lạc Lạc nắm lấy, lại xoay người ngồi dậy, ha ha cười.

Thiết Diễm nhìn nhìn, suy nghĩ lung tung trong lòng lại dần dần biến mất, hồi phục bình tĩnh, ngay cả con mà nàng cũng sủng như vậy, người này…… Hắn chăm chúnhìn, không có thấy được khóe môi của mình đang sủng nịch tươi cười.

Như thế vài lần, Lạc Lạc thủy chung ôm không được mẫu thân thân ái , ủy khuất mở to cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt dần hiện, Mị liền một phen ôm hắn vào trong lòng, trên nộn nộn khuôn mặt nhỏ nhắn hôn một cái, hắn lập tức ha ha nở nụ cười, hướng trong lòng Mị cọ cọ.

Nhìn mẫu tử kia dựa sát vào nhau mà vui cười , Thiết Diễm đã quên hết thảy, chính là như vậy đứng, nhìn, cười, không muốn đi quấy rầy nơi ấm áp kia, chỉ cảm thấy, thầm muốn cứ như vậy…… Nhìn…… Nhìn các nàng, thê của hắn, hài nhi của hắn.

Thẳng đến khi, Mị thấy hắn đứng ở trong viện , nhíu mày gọi hắn vào nhà, cắt ngang suy nghĩ hãy còn phiêu tán của Thiết Diễm.

“Như thế nào liền như vậy đứng ở trong viện, không biết lạnh sao?” Ngữ khí mang ý trách cứ, cởi ra ngoại bào của hắn, đưa hắn kéo đến bên lò lửa, xoa xoa bàn tay lành lạnh của hắn .

Thiết Diễm chính là cười cười, nhìn Lạc Lạc nằm vào trong nôi, nhìn các nàng cười , trong mắt hắn ý cười càng sâu. [Sunny: đọc khúc này ta cảm động quá *khóc* một nhà ba người… Hạnh phúc quá a ! ]

*** ***

Đêm.

Loan Phượng trong điện, một bóng người chợt hiện.

Triệu Lang vẫn chưa đi ngủ, nhìn thấy nàng, hai hàng lông mày nhướn lên, người này vào đây không một tiếng động a.

“Tỷ tỷ, giúp ta đi!” Mị ngồi lên nhuyễn tháp đã lâu không gặp, thở sâu, thật đúng là hoài niệm a!

“Gấp cái gì?” Triệu Lang cũng đi tới, tựa vào tháp, nhắm mắt lại, thật lâu không cùng nàng ở chung như vậy , đúng là rất hoài niệm a!

“Lấy danh nghĩa của tỷ, ban thưởng Thiết Diễm một đội thị vệ.”

“Đội thị vệ? Làm sao có? Bao nhiêu người?”

“Mười tám người.”

Triệu Lang không có lên tiếng, chỉ chốc lát sau, bật ngồi dậy, thanh âm cất cao,“Mười tám nguồi?”

Nàng nhớ rõ, hoàng gia bí sử có ghi lại, trên đời có mười tám người, tên là hỗn nguyên. Hỗn nguyên thiết kỵ hiện, nhân gian loạn thế.* [Sunny: Hỗn Nguyên Thiết Kỵ xuất hiện, nhân gian đại loạn.]

Nên sẽ không…… Nên sẽ không là……

“Hỗn, Nguyên, Thiết, Kỵ?”

Mị ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, nàng biết? Chính là gật gật đầu, biết thì lại như thế nào chứ?

Triệu Lang sửng sốt, đột nhiên lại nằm trở về, biết lại như thế nào đây? Nha đầu kia, đem ngôi vị hoàng đế đưa cho nàng cũng không tiếc a! Thiên hạ lại như thế nào, nàng chỉ có thể may mắn đứng ở bên người này, cho dù muốn đả thương thần cũng không tới phiên nàng, người nào dám cùng Mị đối nghịch thật là sai lầm đi!

Bất quá, Hỗn nguyên thiết kỵ biến thành đội thị vệ, có nghĩ cũng không ra đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.