Tương Tư Bất Hối

Chương 20




“A…… Mị……” Thiết Diễm đột nhiên kêu ra tên của nàng, nắm lấy cánh tay của Mị đang đắm chìm ở trong lòng hắn ,“Ta khó chịu…… rất khó chịu…… Mị…… Mị……” Kia một tiếng “Mị” là xin sự giúp đỡ của nàng, không cần buông ta, ta rất khó chịu, giúp ta……

Mị lại cảm thấy hốc mắt đỏ lên, kêu tên của nàng như vậy, hắn thật sự sợ nàng sao? Hắn sợ nàng vì cái gì chứ? Mặc kệ, cho dù là hiểu sai ý, nàng cũng không quan tâm, hắn mê hoặc như vậy , nàng làm sao rời hắn được chứ.

Trong lòng Thiết Diễm đột nhiên kịch liệt run động, biết hắn không thể đợi thêm nữa, Mị xoay người ngồi xuống, đưa phân thân của hắn nhét vào nơi ấm áp của nàng.

Thiết Diễm oằn mình, run run nói,“Đau…… Đau quá……”

Mị bao bọc hắn bên trong, cúi người hôn nhẹ hắn, tuy rằng thân mình của hắn đang khát vọng dục vọng nên đau đớn, nhưng dù sao cũng khó có được cơ hội nghe được nam nhân của nàng kêu lên đau đớn như vậy, không quan tâm hắn khó chịu, không quan tâm hắn sợ hãi, nàng hy vọng hắn có thế biết được tư vị hạnh phúc chân chính là như thế nào!

Ôm lấy một nửa thân mình mềm nhũn kia, nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng của hắn, một lần lại một lần, cho đến khi môi hắn phát ra tiếng rên rỉ, thân mình vì ham muốn tình dục mà run run, thắt lưng vì khát vọng mà vặn vẹo liên hồi.

Mị hít sâu một hơi, chậm rãi đong đưa vòng eo, dần dần hô hấp cùng tầm mắt mê ly trước mặt làm Mị biết dục vọng của chính mình sắp sửa không khống chế được nữa, dù sao từ khi đến kinh thành, nàng vẫn luôn uống thuốc áp chế dục vọng, dục vọng của nữ nhân ở nơi này mạnh hơn nam nhân nhiều, nhưng nàng trừ bỏ Thiết Diễm, ai cũng không muốn chạm vào. Như vậy, hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng, hắn có thể chấp nhận dục vọng của nàng .

Thiết Diễm tuy là người luyện võ , thể lực so với nam nhi bình thường tốt hơn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ trải qua mấy chuyện làm tình này, cũng không chịu được cách Mị liên tục “đòi” hắn như vậy. Huống chi, Mị lại có Hỗn Nguyên Công hộ thể, thể lực của người bình thường so với nàng không thể bằng được.

Đợi cho Mị rốt cục đã thỏa mãn hết dục vọng tích tụ đã lâu, Thiết Diễm sớm đã bất tỉnh nhân sự, cả người xanh tím khắp nơi nằm ở trong đệm chăn, phân thân giữa hai chân dĩ nhiên là đã sưng đỏ, còn bị xướt da chút chút, ẩn ẩn có vài tơ máu nổi lên. [Sunny: Tỷ làm gì Diễm ca thế hử == Tội huynh ấy chưa kìa!]

Mị biết mình đã làm quá mức, nhưng nhiều năm ẩn nhẫn, một khi phóng thích đến chính mình cũng khống chế không được, hiện tại duy nhất có thể làm là giúp cho hắn dễ chịu một chút.

Cũng không quản hiện tại đã là giờ nào, Mị đứng dậy, gọi Cốc Tây, muốn hắn chuẩn bị thùng nước và nước ấm để tắm rửa, sau đó tự mình trước kiểm tra phân thân của hắn một chút. Mặc dù bị xướt da, nhưng chỉ cần sức chút dược thì tốt rồi. Lúc này, Mị mơ hồ nhớ rõ, khi hắn đang lúc cao trào , trong cơ thể của chính mình lúc ấy bỗng nhiên cảm giác được hấp lực mãnh liệt, đó là cái gì vậy a? Aiz, sách thuốc ở nơi này rất ít đề cập đến vấn đề sinh lý của nam tử, thật sự là trọng nữ khinh nam đến mức tận cùng rồi.

Nghe được gian ngoài an tĩnh lại như thường, Mị ngồi bên giường ôm lấy Thiết Diễm, người này ngày thường thoạt nhìn dáng người cao ngất mạnh mẽ, kiên nghị bất khuất, nhưng dưới lớp quần áo lại gầy yếu đến như vậy, nàng ôm hắn cũng không cảm giác được sức nặng, về sau xem ra phải bồi hắn ăn cơm đàng hoàng rồi.

Mị ôm hắn ngồi vào dục dũng* [ Cái thùng tắm đấy], tẩy trừ mọi thứ sạch sẽ. Lại trở lại trước giường, Mị thấy trên giường có loang lổ vết máu, kia, là lạc hồng của hắn. Màu son trên bụng cũng đã biến mất, như vậy, từ nay, hắn đã là của nàng. Mị kéo xuống tấm trải dường đặt ở một bên, đơn giản kéo ra đệm chăn, sau đó đem Thiết Diễm đặt ở trên đệm, giúp hắn bôi thuốc, là loại dược tốt nhất, lại tiếp tục thay hắn nhẹ nhàng mát xa thân mình, hy vọng ngày mai hắn có thể đứng lên, người này một khi thanh tỉnh, nhất định lại sẽ đem chính mình biến thành siêu nhân, dù đau cũng sẽ không nói ra miệng.

Sáng sớm, Mị sau khi đã lạy Thiết gia liệt tổ liệt tông , liền đứng ngay tại đại sảnh chờ, thật đúng là có chút khốn đốn mà. Nàng đã bao giờ làm mấy chuyện này đâu cơ chứ!

Đang nghĩ lung tung, Trung Hiếu vương Thiết Dũng cùng Vương Quân Triệu Quỳnh đi vào đại sảnh, vừa thấy Mị một mình chờ ở trong sảnh , hai người có chút kinh ngạc.

“Như thế nào chỉ có mình con, Diễm nhi đâu?” Thiết Dũng mở miệng hỏi, cũng là Vương Quân Triệu Quỳnh hiểu rõ mọi chuyện nên chỉ cười nhẹ.

Aiz! Nhìn hắn cười thành như vậy, chắc chắn hôm qua hắn đã giao cho Thiết Diễm việc gì rồi, nếu không, nam nhân lạnh lung kia làm sao ở lúc tối hôm qua làm ra cái chuyện khiến người người đỏ mặt như thế được chứ!

“Diễm còn đang ngủ, Mị là tới thỉnh an kính trà !” Nàng thật đúng là không biết là phải dâng trà, buổi sáng khi tỉnh dậy còn gọi Đông Đông nhà nàng tới, cư nhiên nàng ta lại hồi nàng một câu,“Ta không có ở rể qua, làm sao mà biết được!” Aiz! Đều bị nàng chìu quá nên hỏng rồi, cả chủ tử cũng dám nói giọng như thế!

Nhưng thật ra Diễm… Nhớ tới nam nhân này, Mị tâm nhịn không được như nhũn ra từng trận , tính tình như thế, đúng là một nam nhân biết làm người khác đau lòng a! Hắn tại sao lúc nào cũng nhẫn nhịn như thế chứ?

Đêm qua nàng ngồi như vậy, nhìn hắn ngủ thẳng đến khi trời sáng, bên tai quanh quẩn toàn là âm thanh của hắn kêu tên “Mị” và “Ta rất khó chịu” . Cũng chỉ có lúc thần trí tan rã đến cái loại này hắn mới có thể như thế a!

Mị nghĩ đến Diễm nên có chút xuất thần, cho đến khi chính mình bị huých một cái, nhìn xuống, là cháu ngoại trai Thiết Nguyệt của Thiết Diễm , bưng khay, đang dùng khuỷu tay huých nàng.

Thiết Nguyệt không hiểu được, tiểu cậu như thế nào lại tuyển tiểu nhạc sĩ chỉ biết đánh đàn xướng khúc nhu nhược này a? Yến Vương không tốt hơn sao? Có người như vậy thích tiểu cậu, nhất định là một thê chủ kì lạ rồi. Hơn nữa nữ tử ở rể cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Từ lúc nhắc tới chuyện đó trước mặt bà bà, hắn đã bị bà bà cấm cửa, đều là tại nàng ta làm hại, kết quả không đầy hai ngày, bà bà cùng tiểu cậu vào cung, một hồi sau quay về nói Hoàng Thượng đã ban thưởng hôn lễ, đáng tiếc tiểu cậu oai hung như vậy, sao lại phải lấy một thê chủ có khí chất nam nhi như thế chứ.

Thiết Nguyệt bên này oán thầm, Mị bên kia đã nghĩ, Thiết gia thuộc loại nghèo khó a! Tốt xấu cũng là phủ của vương hầu , nhưng hạ nhân trong phủ này , cũng chỉ có một người gác cổng là Thiết An, một người trong trù phòng* [Phòng bếp] là An thúc, bảo an Thiết Quân; một người phụ trách dọn dẹp là Thiết Bình, và một người phụ trách mọi chuyện vặt vãnh trong phủ của Mị và Diễm là Bình thúc. Dù sao thì gia nhân chính thức vẫn là phụ phu Bình An, bên người Vương Quân còn có hai gã sai vặt. Nhưng thật ra nàng ở rể nơi này, đi theo bên người còn có bốn người, cùng mẹ con đạp tuyết vô ngân đang ở trong chuồng ngựa, nếu không ngay cả kính trà cũng không cần Thiết Nguyệt này bưng khay.

Lại bị huých một cái, Mị trừng mắt nhìn, liếc mắt một cái, tiểu tử này, có cần dùng sức như vậy không, nhìn đại sảnh đã muốn ngồi đầy người, Thiết Dũng chính là đang nhíu mày, Vương Quân cũng là khẽ nhìn nàng.

Mị đi lên phía trước, quỳ gối trước mặt Trung Hiếu vương cùng Vương Quân , hai tay giữ thăng bằng, nâng chén, kính trà.

Trung Hiếu vương uống trà, nói,“Diễm nhi hôm nay không luyện công sao?”

Mị trên mặt trong chốc lát xuất hiện hắc tuyến, đó là con trai, ngươi cho là nữ nhi sao chứ. Đã qua một đêm động phòng, còn muốn hắn đi luyện công, tưởng phu quân ta là siêu nhân à?

Vương Quân vội nói,“Đột nhiên tổ chức hôn lễ như vậy nên tinh thần không thoải mái, khó trách không thể luyện võ.”

Có người giải vây, Mị liền bưng chén trà đưa Vương Quân.

Vương Quân tiếp trà, nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nhìn Mị, lên tiêng nói,“Hảo hảo hảo, mau đứng lên đi!” Con tuyển thê chủ cũng thật tốt, hôn lễ kia hắn chưa nhìn qua, nhưng lúc nhìn đến bộ hỉ phục kia , hắn liền biết con thật sự là tuyển đúng người rồi , nếu là vô tâm, như thế nào độ nhỏ, dài ngắn không sai chút nào, kiểu dáng kia tuy rằng kỳ lạ chút, nhưng lại có thể càng thể hiện nét độc đáo riêng cho con. Còn có ngân thương tia chớp, đạp tuyết vô ngân, trên lễ đường hắn ra nhìn trong mắt con tràn ngập tình ý. Vướng bận lớn nhất của hắn chính là hạnh phúc của con, nay, có được một thê chủ tri kỷ như vậy, hắn đã có thể yên tâm mà đem con giao cho người nguyện ý vì hài tử ngốc kia ở rể.

Kế tiếp là, đại tỷ phu, nhị tỷ phu, tam tỷ phu, tứ tỷ phu cùng ngũ tỷ phu. [ Sunny: Gì đông vậy trời ==]

Hắc hắc! Kế tiếp là lúc tiểu tử Thiết Nguyệt này cấp nàng kính trà. Trong ánh mắt tiểu tử này rõ ràng là xem nàng không vừa mắt, bất quá Mị cũng không rảnh cùng hắn so đo, trong lòng lại nghĩ về Thiết Diễm, không biết hắn có đi nổi không đây? Thân thể thế nào rồi?

Tiến vào cửa phòng, Mị thấy trên giường không một bóng người, xoay người đi ra ngoài, chỉ thấy Cốc Đông đứng ở ngoài cửa.

“Đông Đông, Diễm đâu?”

“Tiểu thư, tướng quân đi luyện võ trường rồi.” Vào Thiết phủ, Mị cấm bất luận kẻ nào cũng không được xưng nàng là cung chủ, vì thế tất cả thống nhất đổi giọng gọi nàng là tiểu thư, tuy rằng Cốc Đông cảm thấy bất bình việc cung chủ hạ mình ở rể Thiết phủ, đối với Thiết Diễm cũng không thấy hắn có gì đáng giá để tiểu thư làm vậy. Trong con mắt của nàng, vị tướng quân này so với nữ nhân còn cường hãn hơn, làm sao giống nam nhân được chứ!

“Luyện……Võ trường?” Mị thanh âm có chút âm trầm, quay đầu hướng luyện võ trường đi.

*** ***

Trên luyện võ trường.

Một đạo bóng dáng tung bay, thân hình như điện, ngân thương như rồng, nhanh như tia chớp lay động trong không gian.

Diễm liều mạng vung ngân thương trong tay, trong đầu toàn là những hình ảnh dây dưa điên cuồng đêm qua, mãnh liệt dục vọng như vậy, hắn chưa bao giờ trải qua, cái cảm giác không khống chế được làm cho hắn sợ hãi không thôi, cái cảm giác khoái hoạt làm cho hắn vừa khát vọng lại muốn vừa rời xa, nên làm cái gì bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Đêm qua bị nàng bức nói ra những lời ấy, từng tiếng hắn đều rành mạch nhớ rõ, hắn sao lại yếu đuối cần nàng giúp đỡ như thế, không khống chế được mình lại phải cầu xin tiểu thê chủ giúp đỡ. Hắn tâm thần rối loạn, khí huyết trong lồng ngực bốc lên.

Mị âm trầm đứng ở một bên luyện võ trường, nhìn Thiết Diễm ở giữa sân hết sức chăm chú múa ngân thương , nhất chiêu nhất thức đều sắc bén, dừng nhịp đúng chỗ, mỗi chiê đều cứng cáp hữu lực, giống hệt như bình thường. Một đêm tận tình làm việc chắc chắn rất đau, xem hắn đi, sắc mặt tái nhợt, hô hấp hỗn độn, không nằm trên giường nghỉ ngơi, còn chạy tới đây luyện võ điên cuồng như vậy, hắn, sao lại không biết quý trọng chính mình như vậy? Kia nàng, vì sao phải thay hắn đau lòng như vậy đây.

“Phốc ~” Thiết Diễm bỗng dưng phun ra một ngụm tiên huyết, quỳ một gối xuống cho giữa sân, huyết hoa rơi ở trên vạt áo, vài đóa rớt dưới đất.

Mị thân hình chợt lóe, liền đi vào giữa sân, cũng không để ý có ai nhìn hay không, đoạt cây ngân thương trong tay Diễm, ngồi xuống ôm lấy hắn.

“Buông tay.” Thiết Diễm bị nàng gắt gao ôm trong ngực, không thể động đậy, khí lực của nàng lại lớn như vậy, kỳ thật tối hôm qua hắn cũng vô pháp giãy ra khỏi nàng, không phải sao?

“Câm miệng.” Mị cắn răng nói, không hảo hảo nghỉ ngơi cho nàng, chạy đến đây luyện công nàng còn chưa tính, cư nhiên lại luyện đến hộc máu, sao lại thế chứ? Mị không ngờ lại kích động thành như vậy.

Thiết Diễm nghe thấy nàng bình tĩnh mà sắc bén quát hắn, giương mắt thấy khuôn mặt nàng âm trầm, thế này mới cảm nhận được trên người nàng đang tản mát ra tức giận. Nàng như vậy làm cho hắn rốt cuộc nói không nên lời câu nào, chỉ có thể để nàng ôm trở về phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.