Tương Quý Phi Truyện

Chương 119




Thanh Đông cùng Thanh Thu đi về phía lầu các kia. Trên đường đi còn rất nhiều người. Cung nữ kia dẫn các nàng đến trước lầu các “Hiền phi nương nương, Bình vương phi ở phía trên chờ ngài.”

Mang theo Thanh Đông cùng Thanh Thu đi lên. Đến trên lầu, vén màn sa nhìn vào không thấy Cố Ngâm Hoan đâu. Tâm sinh nghi ngờ, Tương Như Nhân đang tính sai Thanh Đông đi xuống gọi cung nữ kia lên xem thì dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân hướng lên trên đây.

Tương Như Nhân nhìn thân ảnh xuất hiện chỗ tay vịn cầu thang, lại không phải là Cố Ngâm Hoan.

Hứa dung hoa bước lên, tủm tỉm cười nhìn nàng “Hiền phi nương nương, để ngài đợi lâu.”

Ngâm Hoan hẹn nàng tới đây, còn có khăn tay làm tín vật. Hiện tại tới lại là Hứa dung hoa, sắc mặt Tương Như Nhân trầm xuống “Bình vương phi đâu? “

Hứa dung hoa đi qua cạnh nàng, đến đứng bên cửa sổ, tựa hồ như một chút cũng không lo lắng Tương Như Nhân sẽ bỏ đi, ngước mắt nhìn pháo hoa ở phía xa xa “Bình vương phi và Hiền phi nương nương thật sự là tỷ muội tình thâm, một chút cũng không làm thiếp thân thất vọng.” Bằng không làm sao có thể dẫn người đến nơi này.

“Ngươi đã làm gì nàng?”

“Đó là Bình vương phi a, thiếp thân làm sao dám làm gì nàng. Hiền phi nương nương, có phải ngài nên lo lằn một chút cho an nguy của bản thân hay không?” Hứa dung hoa quay đầu nhìn nàng, tầm mắt hướng xuống phần bụng đã hơi nhô ra của nàng, đáy mắt hiện lên sát ý “Hiền phi nương nương vận khí thật tốt, lại hoài thai hoàng tự. Hoàng thượng nhất định là rất cao hứng.”

Nghe thanh âm quái gở này Tương Như Nhân cứ cảm thấy không thoải mái. Nghe ý tứ của Hứa dung hoa có vẻ như nàng lừa được Bình vương phi, rồi lấy khăn tay của Bình vương phi lừa nàng tới đây.

Bắt đầu từ khi Hứa dung hoa tiến vào tiềm để, nàng liền khắp nơi nhằm vào Tương Như Nhân. Hiện thời lại ra chuyện này, còn chưa biết Bình vương phi ra sao. Tương Như Nhân trầm giọng quát lớn “Ngươi muốn làm gì! “

Hứa dung hoa nhẹ nhàng gõ vào khung cửa sổ, nói có chút thất thần “Hôm nay náo nhiệt như vậy, thiếu một người liền một chút cũng không còn náo nhiệt.”

Thanh Thu cùng Thanh Đông đỡ Tương Như Nhân đứng dậy. Hứa dung hoa thấy các nàng dáng vẻ khẩn trương, xì một tiền nở nụ cười “Sợ cái gì. Ta cũng sẽ không làm gì các ngươi. Chỉ là thỉnh Hiền phi đến đây xem pháo hoa, tiện thể nhờ chút chuyện. Mấy năm nay Hiền phi thật vui vẻ quá rồi đúng không?”

Tương Như Nhân nhíu mày “Thỉnh bản cung lại đây xem pháo hoa làm gì phải mượn khăn tay của Bình vương phi. Ngươi có lời gì muốn nói thì nói đi, không cần quanh co lòng vòng.

“Sảng khoái.” Hứa dung hoa lập tức tiếp lời nàng “Đem lên đây! “

Dứt lời, bên gian nhỏ lầu các có hai cung nữ đi ra. Một cung nữ trong đó bưng cái mâm chứa một chén nhỏ, bên trong đựng thuốc đen như mực.

Cung nữ kia đặt xuống bàn trước mặt Tương Như Nhân. Hứa dung hoa chỉ vào bát thuốc kia “Thỉnh Hiền phi uống nó. Uống xong liền có thể rời đi.”Bát thuốc kia tỏa ra mùi khó chịu, ttong bụng một trận nhộn nhạo, Tương Như Nhân nghiêng đầu né qua. Hứa dung hoa ở bên cạnh cầm thìa khuấy khuấy bát thuốc kia “Đây là thuốc phá thai. Uống vào rồi sau này cũng sẽ không bao giờ hoài thai được nữa.”

Thật là điên rồi!

Tương Như Nhân nhìn nàng “Dám ngang nhiên mưu hại hoàng tự như vậy. Ngươi thật không muốn sống nữa? “

“Làm sao qua được Hiền phi nương nương, tội danh mưu hại hoàng tự, ngài thế nào cũng phải gánh trước ta.” Hứa dung hoa hừ cười “Có thể từng không muốn một đứa, hiện tại lại bỏ một đứa. Có gì mà luyến tiếc.”

Nói xong nhìn về phía Thanh Đông và Thanh Thu “Đừng nghĩ đi báo cho ai tới cứu chủ tử các ngươi. Các ngươi vừa đi thì ai sẽ bảo hộ chủ tử các ngươi đây!”

Tâm Tương Như Nhân trầm xuống, Hứa dung hoa biết được chút chuyện gì rồi.

Trong đầu hiện lên đủ loại chuyện Hứa dung hoa đã làm. Tựa như tất cả đều không thoát khỏi liên quan đến Định vương, để lại ấn tượng khắc sâu cho nàng là chuyện giả trang cung nữ đi Thanh Huyền cung thăm Định vương. Nàng sảy thai chỉ Nhị ca biết chuyện. Lúc Nhị ca và Đại ca cãi nhau Định vương cũng đến Tương phủ. Lúc ấy Nhị ca không xác định hắn nghe được bao nhiêu, hiện tại xem ra hắn là nghe được hết.

“Hứa dung hoa, mặc dù bản cung không cầu cứu thì sau nửa canh giờ cũng sẽ có người đến tìm bản cung. Bình vương gia còn đợi đưa Bình vương phi hồi phủ đây, ngươi có thể giấu nàng bao lâu? Đem bản cung lừa đến đây còn muốn bản cung uống thuốc phá thai. Ngươi thật xem hoàng cung này là nơi ngươi có thể một tay che trời?” Dùng đứa nhỏ đến uy hiếp, cũng cần nàng nói ra có người tin mới được. Tương Như Nhân nàng còn sợ nàng ta ức hiếp sao.

“Đó là vì ngươi không có tư cách giữ lại đứa nhỏ này. Ngươi có tư các gì sống quá ung dung như vậy?” Hứa dung hoa thấy nàng không thuận theo, ý cười trên mặt biến mất, cơ hồ là oán hận nhìn nàng “Ngày hôm nay như vậy, vương gia còn đang bị nhốt tại Thanh Huyền cung, dựa vào cái gì ngươi lại vẫn bình yên vô sự hoài thai đứa nhỏ được hoàng thượng sủng ái. Hắn bị nhốt năm qua năm không thấy mắt trời, ngươi lại ở Chiêu Dương cung ngày qua êm đẹp. Tương Như Nhân, buổi tối ngươi ngủ lòng không thấy áy náy sao? Ngươi không thấy thật có lỗi với hắn sao? “

Lại là Định vương gia.

Đây mắt Tương Như Nhân hiện lên chút chán ghét, nhìn nàng nói kích động “Vậy cùng ngươi có quan hệ gì. Định vương nói thì chưa nói. Ngươi thân là phi tử của hoàng thượng lại ở đây kêu oan cho Định vương. Ngươi thì có tư cách gì? “

“Ngươi thì biết cái gì!” Hứa dung hoa nhìn Tương Như Nhân như nhìn một kẻ ngốc “Người như ngươi chỉ biết suy nghĩ của mình, cho tới bây giờ sẽ không biết lo lắng vì người khác. Người ích kỉ như ngươi thì làm sao biết cái gì gọi là yêu.”

Tương Như Nhân nở nụ cười “Vậy như ngươi thì gọi là yêu sao? Vì thế mà đi hại người vô tội, còn hiên ngang nói là vì yêu, ngươi thật là biết lo lắng vì người khác.”

“Ngươi câm miệng!” Tựa hồ là bị nói đến chỗ đau, Hứa dung hoa vẻ mặt dữ tợn hô to một tiếng về phía Tương Như Nhân “Ngươi căn bản không hiểu, kéo dài thời gian phải không? Với ngươi đều thật vô nghĩa. Người tới, đem nàng giữ chặt lại. Tự ngươi không chịu uống. Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay.”

Lại thêm hai cung nữ đi ra, bốn người đi về phía Tương Như Nhân. Thanh Đông bảo hộ Tương Như Nhân về phía sau, quát lớn bốn người kia “Các ngươi dám! Đều không muốn sống nữa sao? Hiền phi nương nương nếu thật sự có bề gì, ra khỏi cửa này các ngươi đừng mong toàn mạng.”

“Nực cười, người ta dưỡng lại có thể bị ngươi nói một hai câu ảnh hưởng sao?” Hứa dung hoa bưng chén thuốc lên, ý bảo mấy cung nữ kia nhanh đem người chế trụ. Thanh Đông bảo hộ Tương Như Nhân ở phía sau. Thanh Thu đơn giản hạ được hai người trong đó, đẩy về phía Hứa dung hoa. Hứa dung hoa né tránh, cung nữ kia vẫn chạm vào cái bát trong tay nàng. Bát rơi vỡ xuống sàn, thuốc phá thai tung tóe.

Hứa dung hoa khuôn mặt trở nên hung ác rút một thanh chủy thủ ở bên người ra đâm về phía Thanh Thu. Thanh Thu né không kịp, lấy tay chắn bị trúng một nhát.

Thanh Thu lui về sau lại đụng ttungs góc bàn, lưng đau đớn suýt ngã xụi lơ xuống.

Hứa dung hoa không tiếp tấn công nàng mà trực tiếp sai hai cung nữ còn lại bắt lấy Thanh Đông. Thân thủ Thanh Đông không tốt như Thanh Thu, Hứa dung hoa rất nhân đã đến trước mặt Tương Như Nhân, tì chủy thủ lên cằm nàng, đầu dao nhọn hoắc rạch một vết nhỏ, giọt máu đỏ liền ứa ra.

“Đây là ngươi ép ta.” Hứa dung hoa thấy không còn ai dám động, vòng ra phía sau Tương Như Nhân, kề dao lên cổ nàng “Nếu như ngươi không chịu uống thuốc, vậy thì rõ ràng là muốn cùng chết với đứa nhỏ kia.”

Hứa dung hoa kéo nàng về phía cửa sổ, bên dưới là bồn hoa phủ lớp tuyết dày. Hứa dung hoa ép Tương Như Nhân ngó xuống coi, khẽ cười “Chỉ cần ngươi ngã xuống thì không phải là ta giết ngươi.”

Tương Như Nhân khẽ cong người bảo vệ bụng. Gió lạnh tạt vào khiến nàng bình tĩnh hơn, nàng nhìn Hứa dung hoa đang cười như điên dại “Nói nhiều như vậy, kết quả là ngươi vì cái gì?”

Hứa dung hoa thấy Thanh Thu đã không đứng dậy nổi, Thanh Đông đã bị chế trụ “Cũng được, cho ngươi chết minh bạch.”

Hứa dung hoa bắt đầu kể về chuyện lần đầu nàng gặp Định vương gia. Khi đó nàng theo đích tỷ tiến cung thăm thái hoàng thái hậu. Thời điềm ánh mắt nhìn thấy hắn ở hoa viên, nàng đã bị hắn mê hoặc.

Sau đó thái hoàng thái hậu tứ hôn, gả đích tỷ cho hắn. Tuy rằng nàng rất muốn mình được gả cho hắn nhưng nàng biết thân phận mình không có tư cách này. Vì thế nàng nghĩ chỉ cần được làm trắc phi, thậm chí là thiếp của hắn nàng cũng cam lòng.

Nàng luôn cho rằng tỷ tỷ và vương gia sống rất hạnh phúc. Mãi cho đến khi nàng đi đất phong thăm tỷ tỷ mới biết được vương gia và tỷ tỷ chỉ là diễn kịch. Thậm chí còn chưa có viên phòng.

Ngay từ đầu nàng cũng không biết nguyên nhân, hỏi tỷ tỷ cũng không nói. Thế là trong lòng nàng lại dấy lên chút hy vọng, rất muốn ở tại đó trao thân cho hắn. Chỉ cần có thể ở cùng với hắn đã là tốt lắm rồi.

Cho đến một đêm Định vương uống say, nàng vào phòng ngủ của hắn lại nghe hắn một đêm gọi tên Tương Như Nhân, trong lúc say hắn nói rất nhiều, nói về chuyện của Tương gia đại tiểu thư.

“Ngươi dựa vào cái gì có thể chiếm được tâm của vương gia! Ta vì để hắn có thể thuận lợi mưu phản mà trở về Lâm An thành tham gia tuyển tú vào tiềm để. Ta vì hắn làm nhiều như vậy. Vì sao hắn lại chỉ nhớ đến ngươi?” Hứa dung hoa cúi đầu nhìn Tuwonc Như Nhân, thì thào “Là vì khuôn mặt này sao? “ Nói xong liền nhấc chủy thủ muốn rạch lên mặt Tương Như Nhân.

Thanh Đông giãy giụa “Không được! “

Bỗng nhiên phía dưới cửa sổ truyền đến tiếng quát lớn “Hứa dung hoa, ngươi còn không mau dừng tay!”

Hứa dung hoa quay đầu nhìn lại thì thấy hoàng thượng và hoàng hậu, còn có Bình vương gia đang đỡ Bình vương phi, một sốt phi tử và thật nhiều thị vệ đang đứng dưới kia. Lên tiếng chính là hoàng thượng.

“Đến thật đúng là kịp thời a!” Dao của Hứa dung hoa vẫn nằm trên mặt Tương Như Nhân không có ý dừng lại. Nàng đảo mắt qua hoàng thượng, qua hoàng hậu, qua mọi người, nói với Tương Như Nhân “Vận khí của Bình vương phi thật sự không tệ, như vậy cũng có thể để nàng trốn thoát. Hiền phi nương nương, vận khí của ngài thì không tốt như vậy đâu.”

Hứa dung hoa nghe tiếng mở khóa dưới lầu, cười ha ha “Xem ra đâm lao phải theo lao. Người cũng tới rồi, nếu đã chế thì thật đáng tiếc, ngươi coa thấy bộ dáng lo lắng vừa rồi của hoàng thượng không?”

Tiếng cười kia mê muội điên cuồng. Ngoài cầu thang dồn dập tiếng bước chân hướng lên đây. Hứa dung hoa đóng cửa sổ lại, xoay Tương Như Nhân nhìn về phía cửa cầu thang đi lên, chủy thủ tì ở yết hầu Tương Như Nhân. Nàng cười thấp giọng nói bên tai Tương Như Nhân “Bộ dáng lo lắng vừa rồi của hoàng thượng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy được. Ngươi đoán xem nếu hoàng thượng biết được Định vương gia đã làm chuyện gì vì ngươi thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.”. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.