Spoiler Không có người.
Thật không có ai!
Xác định cả thạch ốc không có ai trừ mình ra, cả bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên cũng chẳng thấy đâu, Ấn Tâm sốt ruột, lật đật vén màn lụa lên, nhảy xuống giường.
Dùng tốc độ nhanh nhất mang giày vào, nàng chạy nhanh như làn khói đến bên cạnh cửa sổ, đi khập khiễng nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Ở giữa quảng trường gần nhất, bọn nô bọc đang múc nước bên cạnh giếng, chuẩn bị cho gia súc uống nước.
Phía đông bên cạnh chuồng dê, người chăn dê đang cầm búa gỗ gõ thùng thùng tu sửa thành chuồng.
Phía tây bên ngoài phòng bếp, các nữ quyến đang cọ rửa nồi bát muôi trong bồn, dọn dẹp sao bữa cơm trưa.
Về phần trạm gác khắp nơi… Ưm, thật tốt quá, bọn họ đang thay ca!
Thụt đầu đang dòm ngó trở lại, Ấn Tâm không khỏi vui mừng, đây chính là thời cơ tốt rời khỏi Đông Phương Thú Thiên.
Mỗi ngày sau giữa trưa, không ít người trở lại thạch ốc nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm nay hình như có nhiều người hơn thường ngày, nhưng chỉ cần nàng cẩn thận một chút, chắc là sẽ không kinh động đến bất cứ ai, trở lại thạch ốc của mình.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng nắm chắc thời cơ, xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, chắc là sẽ không có người phát hiện, nàng đã từng mất tích ba ngày…Ừ, nếu như bị phát hiện, chỉ cần nàng không nói ra chân tường, vậy thì sẽ không có người liên kết chuyện nàng bị mất tích và ở chung với Thú Tướng quân thành một. Dù sao không ai có chứng cứ mà.
Không sai, chỉ cần nàng có thể chạy khỏi nơi này, nàng có thể phục hồi sự ‘trong sạch’ của mình. Cho nên nàng nhất định phải đi mau!
Nhón chân lên, mắt hổ phách xuyên qua lan can đá, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, cũng như không có người chú ý đến bên này, nàng mới rón rén vén màn nỉ lên, chạy ra khỏi thạch ốc.
Dùng tay áo che miệng mặt, nàng vừa đi vừa tránh. Thật vất vả lắm mới tới được ngã quẹo bên quảng trường thì nàng lại nhìn thấy ba người phụ nữ đang cầm lọ dưa muối, cười cười nói nói đâm đầu đi tới. Hơi thở gấp gáp bật ra từ miệng nhỏ, nàng vội vàng xoay người, trốn vào phía sau một gian thạch ốc gần nhất.
Nắm chặt váy, nàng khẩn trường thò đầu ra, ngay cả thở gấp cũng không dám phát ra tiếng, chờ ba người phụ nữ đi xa. Chỉ là nàng lo nhìn phía trước mà lại quên mất phía sau…
“Chủ mẫu, ngài ở đây nhìn cái gì thế?” Một phụ nhân bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Ấn Tâm.
“Á!” Ân Tâm bị dọa hét chói tai, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn như nhảy dựng lên.
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Phụ nhân cũng sợ hết hồn, vội vàng cầm xẻng sắt dưới chân lên, dũng cảm vọt tới trước mặt nàng che chở. “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Ấn Tâm trừng to mắt, không biết trả lời làm sao.
Nàng nhìn phụ nhân, vừa đúng lúc phụ nhân cũng xoay người về phía nàng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ…
Ấn Tâm bị hù đến mức hoàn hồn trở lại, vội vàng dùng hai tay áo che mặt lại. “À, không phải ta, không phải ta.” Xong rồi, nàng bị phát hiện rồi!
“Cái gì?” Phụ nhân không hiểu, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
“Thật, thật sự không phải là ta!” Bụm mặt, nàng có tật giật mình, lặp lại lời nói, đồng thời chạy nhanh như chớp trốn sau phiến đã dọc theo đường đi.
“Chủ mẫu, ngài có thể xuống giường được rồi?” Trên quảng trường, có người tinh mắt, liếc mắt đã nhìn thấy nàng.
“Chủ mẫu, ngài đã khỏe chút nào chưa?” Các nữ quyến ở phòng bếp phía tây nghe vậy liền vẫy tay chào.
“Chủ mẫu, đến uống chén sữa ngựa, làm ấm cơ thể đi!” Người chăn dê ở bên ngoài chuồng dê ở phía đông dừng lại công việc, hô to về hướng của nàng.
Trong nháy mắt, tất cả lớn nhỏ trong nông trường đều quay đầu nhìn về phía Ấn Tâm. l€quɣ₯©ɳ Bọn họ toét miệng cười một cách nhiệt tình, không ngừng hỏi thăm đủ kiểu. Ấn Tâm sợ đến mức tim cũng ngừng đập!
Người nào, ai là chủ mẫu? Nàng à?
Nhưng nàng họ Ấn mà!
À, không đúng không đúng. Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là nàng đã cẩn thận như vậy, vì sao lại bị bọn họ phát hiện rồi?
Bọn họ nhận ra được nàng rồi!
“Chủ mẫu, tại sao không mặc nhiều áo vào?”
Một chiếc choàng lông chồn màu trắng như tuyết đột nhiên rơi xuống vai Ấn Tâm. Nàng hít vào một hơi, ngẩng đầu lên thì đối diện với nụ cười mím chi của Tiết đại nương.
“Đại nương, tại sao người… Ta… ta không phải…” Nàng vung tay lung tung, ‘kế hoạch lẩn trốn’ trong đầu tan vỡ trong nháy mắt. Nhất thời nàng không biết có nên đứng yên tại chỗ, phủ nhận nơi mình vừa chạy ra, hay là nên kiên trì tới cùng, dưới mắt nhìn chăm chú của mọi người, bịt mặt tiếp tục lẩn trốn.
“Nhất định là ngài buồn đến chết mới chạy ra đây đi dạo phải không?” Tiết đại nương lộ ra vẻ mặt thông cảm, đưa tay thay nàng buộc chặt dây áo choàng. “Chỉ là tuy rằng vết thương trên chân ngài đã đỡ nhiều rồi, nhưng cơ thể còn chưa được khỏe lắm đâu, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh đấy.”
Mắt Ấn Tâm trợn to, khuôn mặt tinh xảo thoáng xanh thoáng trắng.
“Chân của ta… làm sao người biết được…” Nàng không đầu không đuôi lộn xộn hỏi, không thể tin được chuyện mình bị thương lại có người biết rõ như vậy.
Đã hơn nhiều ngày, không có người ra vào thạch ốc của Thú Tướng quân, đáng lẽ chuyện này là một bí mật chứ, tại sao…
“Đương nhiên là chính mắt nhìn thấy!” Tiết đại nương thản nhiên nói. “Hôm đó Tướng quân ôm ngài vào nhà đã làm đại nương sợ hết hồn. May nhờ Tướng quân sớm xử lý sơ qua vết thương, còn dùng nội lực đẩy độc rắn còn sót lại trong người ngài ra ngoài, ngài mới có thể… Chủ mẫu, sắc mặt ngài hình như tái đi, ngài có khỏe không?”
Nàng không khỏe!
Nắm chặt tay áo, cả người Ấn Tâm run rẩy, giọng nói cũng run run, hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thú Tướng quân ôm ta trở lại thạch ốc?”
“Không chỉ có ta nhìn thấy, rất nhiều người cũng đã nhìn thấy…” Đột nhiên Tiết đại nương khép miệng lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng. “Sao thế, chẳng lẽ Tướng quân không nói cho ngài biết chuyện này sao?”
". . . . . ."
Tiết đại nương thầm kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng bổ sung.
"Ái chà, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều đâu. Dù sao ngài cũng là chủ mẫu của chúng ta, chuyện này thiên kinh địa nghĩa, tuyệt đối ngài đừng để ý nhé.”
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Vẻ mặt Ấn Tâm như đưa đám, hoàn toàn không nói ra lời.
Nàng thật sự không thể tin được, trừ đại nương ra, vẫn còn những người khác nhìn thấy nàng vào trong thạch ốc của Thú Tướng quân.
Ba ngày, nàng đợi ròng rã ba ngày. Lần này trong sạch của nàng hoàn toàn bị tiêu hủy, một chút mãnh vụn cũng không chừa lại, ô… Nàng không còn mặt mũi ở lại nông trường nữa. Nàng… nàng…
Nàng muốn đào một cái hố, chôn mình cho rồi!
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, Ấn Tâm không dám liếc dọc liếc ngang bốn phía nữa, cũng như không để ý Tiết đại nương vẫn còn ở đó, co giò bỏ chạy. Chỉ là nàng mới vừa chạy được mấy bước thì trên eo thon đã xuất hiện một bàn tay khác.
Ôm eo nhỏ, Đông Phương Thú Thiên chỉ dùng chút sức, kéo nàng vào lòng.
“Muốn đi đâu?” Hắn cúi đầu hỏi, ngũ quan sâu thẳm chiếu rọi dưới ánh nắng xuân, chỉ thiếu một chút lạnh lùng, lại thêm một tầng tình cảm ấm áp. Thoạt nhìn xem ra tâm tình không tệ.
“Ta…” Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm khắc kia, đầu tiên là Ấn Tâm sững sờ, sau đó là đỏ mặt, cuối cùng, giống như nghĩ đến gì đó, hốc mắt nàng đột nhiên ửng đỏ. “Đều tại ngươi cả!” Uất ức mím môi, nàng buồn tủi biết bao, níu chặt vạt áo của hắn. Gương mặt như ngọc dũa tinh xảo, vùi sâu vào lòng của hắn.
Tròng mắt đen lại, Đông Phương Thú Thiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt áy náy của Tiết đại nương trước mặt, và vẻ mặt không hiểu của thuộc hạ xung quanh, động óc suy nghĩ một chút, thì hiểu ra đại khái tình huống như thế nào.
Thu hồi ánh mắt, hắn cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, khóe môi cong lên, bàn tay trên eo nàng khẽ thu hẹp.
“Ta sẽ phụ trách.” Hắn nhỏ giọng nói, giọng điệu kiên định không hối hận.
“Phụ trách như thế nào? Ngươi có thể đảo ngược thời gian hay sao?” Nàng đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu.
“Không thể.” Hắn thành thật.
“Đã không thể, vậy ngươi phụ trách như thế nào?” Có lẽ quá mức tuyệt vọng, có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi nữa rồi, Ấn Tâm cũng không còn muốn tránh né.
Dậm chân nhỏ, nàng dứt khoát kiên quyết buông vạt áo của hắn ra, quyết định cái hố, chôn mình cho rồi!
Lướt qua người hắn, mắt hổ phách tìm kiếm cái xẻng, ai ngờ hắn lại kéo nàng vào lòng.
“Cho ta thêm một ít thời gian. Ta bảo đảm, nhất định không để cho nàng uất ức.”
Nàng đã quá uất ức rồi!
Nhìn cặp mắt sâu xa tràn ngập hứa hẹn kia, trái tim Ấn Tâm bắt đầu nổi loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thật ra, cho dù ngày ấy không người nhìn thấy nàng vào thạch ốc của hắn, đối với những chuyện hắn đã làm với nàng thì nàng đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nông trường nữa. Chỉ là, cả sự kiện cũng không thể nào dồn hết trách nhiệm lên người hắn. diễɳðàɳl€qu¥đϕn
Sở dĩ hắn xé —— ách —— làm như vậy là cũng vì cứu nàng; hơn nữa không chỉ lần này, lúc trước hắn cũng đã cứu nàng nhiều lần.
Nàng thiếu hắn nhiều ân tình như vậy, còn có tư cách gì thảo luận chuyện trong sạch với hắn?
Nếu như nàng có lý lẽ rõ ràng, nên quên đi chuyện này, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì ở nông trường, tiếp tục bù lại những sai lầm nàng đã phạm phải…
Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long long nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, sau đó bỗng nhiên nàng hít vào một hơi thật sâu, bi thương nhưng mạnh mẽ đưa ra quyết định.
“Quên đi.”
“Quên đi cái gì?”
“Chuyện ngươi đối với ta… đối với ta…” Hai gò má ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, không thể nào nói trắng ra được, chỉ có thể nói: “Tóm lại, ta hiểu được ngươi làm như vậy là vì bất đắc dĩ, cho nên ta sẽ không để chuyện này trong bụng, quên hết tất cả. Ngươi… ngươi không cần chịu trách nhiệm.” Nàng hạ thấp giọng, lí nhí nói, chỉ sợ người khác nghe được, ngoài việc ở chung một phòng ra, mình và hắn còn có gian tình —— ách, ẩn tình.
Vì để thể hiện thành ý, nàng còn nắm chặt bàn tay trắng nõn, ép bức bản thân mỉm cười vui vẻ. Nhưng mặc cho nàng cố gắng, lại chẳng đạt được hiệu quả gì.
Chỉ thấy sắc mặt Đông Phương Thú Thiên đen lại, trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ vụt biến mất. Hắn tóm lấy cằm của nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
“Không thể được.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, nói như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Nàng hoang mang chớp mắt, nhịn không được, nhắc nhở: “Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Tốt cho ta?” Hắn hơi cao giọng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc càng thêm lạnh lùng.
Cho dù có hơi chậm lụt, nhưng Ấn Tâm cũng cảm giác được có gì không đúng.
Chiếu theo ‘kinh nghiệm’ phán đoán, vẻ mặt này của hắn là dấu hiệu nổi giận thường ngày.
“Ngươi… ngươi tức giận?” Nàng kinh ngạc thở gấp một tiếng, không đợi hắn trả lời, lập tức giống như được ‘huấn luyện nghiêm chỉnh’, đưa tay lên che khuất lỗ tai mình.
Tiếng hét của hắn đáng sợ nhất. Mỗi lần hắn hét lên là tai nàng đau nhức. Lần này nàng nhất định lại gặp tai họa rồi!
Nhắm chặt hai mắt, Ấn Tâm run như cầy sấy, chờ ‘sư tử rống’ vang lên. Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua mà thế giới vẫn hòa bình khắp nơi.
Lông mi dài khẽ run, nàng lẳng lặng hé mí mắt phải ra nhìn, liếc trộm hắn một cái, phát hiện hắn vẫn còn nhìn nàng chằm chằm. Nàng hít hơi vào, vội vàng nhắm mắt lại, một lúc sau lại bắt đầu hé mí mắt trái ra nhìn lén.
Trời xanh vô hạn, hắn đứng như núi sừng sững, cằm cương nghị, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì, bạnh ra thật căng.
Hắn không nói lời nào, chỉ là chết đứng nhìn nàng chằm chằm hung ác. Nhưng sâu trong đáy mắt lại hình như lộ ra chút gì đó bất đắc dĩ, suy sụp, và thất vọng.
Tưởng rằng mình nhìn lầm, nàng ngạc nhiên trợn tròn cặp mắt, nhón chân lên, đưa mặt tới gần ánh mắt của hắn.
Có lẽ không có tiếng hét dễ sợ, nàng không cảm thấy giống như lúc trước, kinh sợ mỗi lần hắn tức giận, hay cũng có lẽ vì từ đầu tới cuối, bàn tay to của hắn không hề rời khỏi eo thon của nàng, ôm nàng vào lòng của hắn. Nàng cũng không còn hoài nghi, rằng hắn rất ghét nàng…
Bàn tay trắng như tuyết ở bên tai chần chờ một chút, cuối cùng nàng kéo ống tay áo của hắn, kéo nhẹ vài cái.
“Thật xin lỗi nhé…” Nàng mềm mỏng nói lời xin lỗi. Giọng nói vừa giống như lấy lòng, vừa giống như làm nũng, quyết định dập tắt lửa giận của hắn trước. “Tại sao ngươi tức giận?” Thật là, nàng còn dám hỏi nguyên nhân!
Phát hiện khóe mắt nhẫn nhịn của hắn đang co rút lại, nàng chợt nhớ tới mình từng nói qua sợ hắn nổi giận. Có phải vì nguyên nhân này mà hắn mới ẩn nhẫn như thế?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng nàng đột nhiên kích động không ngừng.
Níu chặt tay áo bào của hắn, nàng không tự chủ được càng dựa gần hắn thêm một chút, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn, bên trong tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Với sự chủ động thân cận của bàn tay nhỏ bé, ánh mắt thâm trầm khẽ dao động trước khuôn mặt nhỏ bé rạng rỡ đến chói mắt, sương lạnh trên gương mặt tuấn tú mới tan biến đi một chút.
“Những lời nói vừa rồi, đừng bao giờ nói lại lần thứ hai.” Cuối cùng, hắn cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện.
“Tại sao?” Nàng nhịn không được truy vấn. Đột nhiên nàng muốn làm sáng rõ, vì sao hắn lại can tâm tình nguyện ‘phụ trách’ đối với nàng?
“Ta sẽ phụ trách đến cùng.” Đáng tiếc hắn lại không trực tiếp trả lời, mà chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, một lần nữa cam đoan lời thề son sắt.
Ánh mắt của hắn cố chấp nồng sâu, nhìn thấy nàng mặt hồng tim đập, cũng không nói thêm lời nói nào khác nữa.
Nhìn mười đầu ngón tay quấn quít lẫn nhau, một loại cảm giác hạnh phúc đậm đà tới mức không thể hòa tan được khiến nàng lộ ra núm đồng tiền ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý hắn ‘phụ trách’.
“Chân còn đau không?” Ánh mắt hắn dịu dàng, thay đổi đề tài.
“Hết đau rồi.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
“Thân thể có chỗ nào còn khó chịu không?”
Nàng lắc đầu, tầm mắt lại phát hiện mọi người xung quanh đã đi đâu hết rồi. Quay đầu lại, nàng phát giác Tiết đại nương cũng đã bỏ đi từ sớm. Ngay cả bóng dáng của nô bọc đang múc nước giếng ở quảng trường, và người tu sửa thành chuồng cũng không thấy. Thậm chí vệ binh ở trạm gác cũng biến mất tiêu.
Hả? Mọi người chạy đâu hết rồi?
"Tốt lắm." Vửa dứt lời, hắn lập tức cúi đầu, phong tỏa cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Á!” Ấn Tâm sợ hết hồn.
Thừa dịp miệng nhỏ hé mở trong chốc lát, lưỡi nóng của hắn xông vào, thăm dò chỗ sâu trong khoang miệng của nàng, càn rỡ liếm mút hương vị ngọt ngào, quyến rũ lưỡi thơm của nàng.
Đây là lần thứ hai hắn ‘ăn’ miệng của nàng, cảm giác vẫn bá đạo mạnh liệt như lần trước.
Nàng kìm nén không được tiếng rên phát ra từ cổ họng. Chân mới vừa khỏi hẳn nay lại dần dần mất đi sức lực. Lửa nóng trong người của hắn khiến toàn thân nàng mềm nhũn ra, gần như sắp hóa thành một vũng nước. Hoàn toàn không chống đỡ được thân thể của mình, nàng chỉ có thể dựa vào vòng tay ôm của hắn.
Mắt hoa thần trí mê mang, nàng cảm thấy môi lưỡi hắn nóng rực, từng tấc từng tấc một dời xuống cổ của nàng, vừa đau vừa nóng rực. Tiếp theo hình như hắn nói gì đó bên tai của nàng, nhưng nàng lại nghe không rõ.
Mở đôi mắt sương mù bao phủ ra, nàng muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng hắn lại hôn lên miệng nàng một lần nữa.
Nụ hôn cuồng bá lại nồng nhiệt khiến nàng không khỏi nắm chặt tay áo của hắn, nhắm mắt rên rỉ.
Dưới bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhè nhẹ, mây trắng phiêu bồng, cỏ xanh mới nhú lên cũng phải lắc đầu hoảng sợ.
Mùa xuân, đã tới.
Đầu xuân ở Bắc Trường Thành, cả một vùng đất cỏ xanh mơn mởn.
Bầu trời xanh thẳm, gió thổi hiu hiu, đúng là mùa tốt chăn gia súc. Đã nhiều ngày qua, gia súc trong nông trường đều chạy tới thảo nguyên ăn cỏ. Trên thảo nguyên bao la, đều là tiếng dê kêu, ngựa hí, còn có tiếng bò rống nghịch chơi trong nước, một cảnh náo nhiệt.
Thấy khí hậu càng ngày càng ấm áp, sáng sớm, Ấn Tâm và nữ quyến đem thảm lông ở nông trường ra giặt sạch, còn toàn bộ xiêm y thì mang đến suối nhỏ ở phía sau giặt giũ. Sau khi phơi xiêm y và thảm lông, nàng lại hào hứng chạy đến phòng bếp.
Năm mới đã qua mấy ngày, Đông Phương Thú Thiên vẫn bận rộn như trước, chỉ là thời gian ở lại nông trường thì nhiều hơn trước. Hôm nay lại chưa thấy ra cửa, giờ phút này đang ở đại sảnh, thảo luận đại sự với đám người của Tưởng Hổ. lϗêȡƱɣð©ɳ
Mang theo một bình trà nóng, nàng do dự bên ngoài đại sảnh một lát rồi mới vén màn nỉ lên, ghé đầu đi vào.
Có Đông Phương Thú Thiên cầm đầu, toàn bộ Tưởng Hổ, lão Mạc, Tiết đại nương, Ấn Tâm còn phát hiện, ngay cả ba gã Hiệu úy cũng đến đầy đủ.
Cả đám người sắc mặt nghiêm túc, thấp giọng bàn bạc. Nhưng khi phát hiện ra nàng thì lập tức im lặng, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.
“Chủ mẫu, tại sao lại tới đây?” Tưởng Hổ chào đón trước tiên, cùng một lúc, thu dọn một bàn đầy tài liệu cất về phía sau không chút dấu vết.
“Chuyện này… Ta giúp đưa trà cho các người.” Nàng đưa bình thiết trong tay ra.
“Chuyện này nên để hạ nhân làm thì tốt hơn. Làm sao có thể làm phiền chủ mẫu chứ.” Động tác của Tiết đại nương thật nhanh, vội vàng kéo nàng vào đại sảnh, còn đón nhận bình nước trong tay của nàng, đặt trên bàn đá.
“Không phiền.” Nàng e lẹ lắc đầu, đứng ở bên cạnh cửa như trước, không dám bước thêm bước nữa. “Ách… có phải ta quấy rầy các ngươi không?”
“Đương nhiên không có.” Lão Mạc cười cười, biết điều ôm lấy đống sổ sách trên bàn. “Tướng quân, thuộc hạ sẽ truyền lời xuống, để đám huynh đệ trong nông trường có thời gian chuẩn bị trước.”
“Nhớ phải nhanh.” Đông Phương Thú Thiên dặn dò.
“Vâng.” Lão Mạc cười ha hả, ôm sổ sách, nhanh chóng đi tới cạnh cửa. Trước khi đi, lão còn hướng về phía Ấn Tâm cười một cách thần bí.
“Thời gian đã không còn sớm, thuộc hạ đi chuẩn bị lương thực trên đường trước.” Tiết đại nương cúi đầu chào, vội vàng đi theo ra ngoài.
“Ta phải đi ra chuồng chọn ngựa. Chuyến đi này khá xa, phải lựa ngựa tốt mới được. Chỉ là những người đó thật biết chọn thời gian, khăng khăng chọn lúc này tìm phiền toái.” Tưởng Hổ xách theo đại đao, lẩm bẩm càu nhàu đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi đại sảnh, hắn còn như có như không liếc nhìn Ấn Tâm một cái, sau đó mới làm động tác ra hiệu cánh tay, muốn ba gã Hiệu úy đi theo sau.
Nhìn thấy mỗi người nối đuôi này rời khỏi, trong lòng Ấn Tâm không khỏi hồ nghi, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Thú Thiên.
“Vì sao bọn họ bỏ đi hết vậy?”
“Bởi vì thảo luận đã kết thúc.” Đông Phương Thú Thiên ngồi trên ghế đá, không có bất kỳ động tác nào. Nhưng bàn tay đặt trên bàn đá lại cong cong ngoắc ngoắc nàng, ra hiệu bảo nàng đến gần.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm mủi giày của mình, làm sao dám đến gần? Nàng thử xem nhẹ nụ cười vừa lười biếng vừa hết sức quyến rũ này của hắn, ổn định nhịp đập dồn dập của trái tim.
Kể từ khi trong sạch của nàng hoàn toàn bị tiêu hủy, mặc dù hắn không còn ép buộc nàng nhất định phải tịnh dưỡng trong thạch ốc của hắn, nhưng cũng không phải như trước, cố tình giữ một khoảng cách với nàng.
Mỗi ngày sớm hay muộn, hắn chắc chắn dùng bữa một mình với nàng.
Hắn sẽ vì nàng gắp đồ ăn, cũng như nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, bắt nàng ăn đồ ăn trên đũa của hắn. Hắn cũng thích vuốt tóc nàng, lẳng lặng trầm tư. Có một lần, hắn còn ở ngoài cửa, hôn nàng một cách say mê…
Ôi, nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ?! Nàng đang đứng trước mặt hắn mà nhớ lại những chuyện xấu hổ hắn đã từng làm với nàng ư?
Nắm chặt vạt áo, nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Vì để che giấu sự luống cuống của mình, nàng hắng giọng, thử thay đổi đề tài.
“Ta nghe Thạch đại thúc nói, sáng sớm hôm nay có vài quan viên kinh thành đã tới nông trường.”
“Ừ.” Hắn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt mỉm cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nàng không khỏi có chút đỏ mặt, vội vàng cầm bình thiết trên bàn lên, rót ly trà nóng cho hắn, ra vẻ bận rộn.
“Bọn họ tới làm gì?” Nâng ly trà nóng lên, nàng đang do dự có nên lại gần hắn không. Ai ngờ bỗng nhiên hắn lại hóa bị động thành chủ động, không nói tiếng nào, đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.
“Thú Tướng quân?” Nàng sửng sốt, hai gò má ửng hồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
“Trong cung có chuyện giao cho ta làm. Ta phải xuất môn một chuyến.” Hắn thấp giọng nói, giọng điệu không giống như trước, dường như đang đè nén điều gì.
Nàng chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, xem xét tỉ mỉ sắc mặt của hắn.
“Chàng muốn đi đâu?” Nàng để chén xuống, kéo ống tay áo của hắn, trong lòng chợt có chút mất mát. “Sẽ đi rất xa sao?”
“Lãnh Anh quốc, ra roi thúc ngựa thì có thể tới trong vòng năm ngày.”
À, nàng biết quốc gia này.
Nghe nói sát bên giới với Thương Lang quốc, lại có thể cầm cự với Thương Lang quốc nhiều năm, không bị xâm lược. Nàng còn nghe nói, Lãnh Anh quốc là do nữ vương đương quyền, cho dù là nam hay nữ, đều xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Nàng níu chặt tay áo của hắn, vội vàng hỏi lại: “Vậy khi nào thì chàng xuất phát?”
“Bây giờ.”
Mắt ướt trợn trừng, Ấn Tâm còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Bây giờ là mồng năm, giờ Tỵ, chàng xác định là bây giờ?”
Hắn gật đầu, vẻ mặt giống như lúc trước, nhưng lại không thể che giấu độ sâu đáy mắt, đè nén sự bực bội.
Hôm đó lập xuân, đáng lẽ nông trường đã tổ chức hôn lễ, nhưng một thánh chỉ của hoàng thượng ban xuống đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn.
Hắn phải lên đường tức khắc, đến Lãnh Anh quốc, nghênh đón và hộ tống vi phi Dạ Lạc công chúa nhập cung…
Hắn từng cam đoan tuyệt đối không để cho nàng uất ức. Hôm nay hắn không quên lời hứa hẹn, nhưng nhất định bị ép buộc phải dời lại tất cả kế hoạch. Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới, mấy ngày này không ở nông trường, không biết tiểu nữ nhân này lại sẽ xảy ra chuyện gì, hắn liền hận không thể xé nát thánh chỉ, giả bộ như sự việc chưa từng xảy ra.
Nhưng mà bên ngoài vẫn còn ba gã quan viên kinh thành đang chờ. Bọn họ vừa đến đã thúc giục hắn vội vã lên đường, khiến cho cơ hội tổ chức hôn lễ trước tiên của hắn cũng làm không được. Bởi vậy, hắn chỉ có thể thỏa hiệp, dời lại hôn lễ mấy ngày.
Nhập kinh trước, hắn tính toán sẽ trở về nông trường. Đến lúc đó, hắn sẽ mang theo nàng, tự mình đi Tiếu Tiếu cốc một chuyến…
“Vậy chàng tính đi bao lâu?” Ấn Tâm phát hiện chuyện này sinh ra biết bao phiền não.
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy hắn phiền não. Hắn có thể nổi giận, có thể rống người, nhưng thiên tính hắn lạnh lùng, mọi việc đều bày mưu nghĩ kế, tuyệt đối không có khả năng phiền não. Rốt cuộc là hắn bị sao?
“Phải xem tình huống như thế nào, nhưng ta sẽ trở lại rất nhanh.” Hắn nhỏ giọng bảo đảm, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng như vỗ về sự lo âu của nàng.
Nàng nhìn hắn, thật muốn hỏi rõ sự tình, nhưng lại sợ càng khiến hắn phiền não, đành phải nuốt nghi vấn trở vào trong bụng.
“Ta biết rồi.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám hỏi thêm, vì sao hắn phải xuất môn vội vàng như thế, lại không nhịn được suy đoán, nhất định kinh thành đã giao cho hắn chuyện khó khăn gì rồi.
Hơn một năm trước, đương kim hoàng thượng… Hoàng Phủ Thao, đã từng ra lệnh đưa công chúa Lãnh Anh quốc nhập kinh, tham gia yến tiệc chọn vợ của Duệ Vương gia, khiến Lãnh Anh công chúa trở thành một trong những vương phi hậu tuyển. Kết quả không ai ngờ yến hội tuyển thê lại có thích khách trà trộn vào, yến hội đại loạn, Duệ Vương gia lại chọn Hoan Hoan. Cuối cùng sự việc không thể làm gì khác hơn là cứ bỏ mặc.
Lần này hoàng cung phái hắn đến Lãnh Anh quốc, chẳng lẽ lại muốn tái diễn chuyện xưa?
Lần này Hoàng Phủ Thao lại muốn loạn điểm Uyên Ương phổ, tuyển chọn ai là phối ngẫu cho Lãnh Anh công chúa đây?
Không phải là…
Mắt ướt ẩn chứa lo âu lập tức nhìn về phía Đông Phương Thú Thiên, Ấn Tâm nghe được tim mình đập dồn dập, nhưng ngay sau đó lại dùng sức lắc đầu, khiển trách bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Sẽ không, sẽ không có loại chuyện này đâu. Nếu hắn muốn thành thân, tại sao lại không nói cho nàng nghe?
Đông Phương Thú Thiên nhạy cảm nhận ra sự lo lắng của nàng, “Sao thế?” Hắn nâng mặt nàng lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, mềm mại đến mức có thể tan thành nước.
“Không có gì.” Nàng lắc đầu, không tự giác, ôm lấy eo của hắn, hấp thu một chút cảm giác an toàn. “Chàng phải cẩn thận. Ta… chờ chàng trở về.”
Nhìn gương mặt tràn đầy lo âu, yêu kiều đáng thương đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào trầm luân thuần phục, Đông Phương Thú Thiên không khỏi thu hẹp vòng tay, ôm nàng chặt hơn.
"Ta hiểu rồi."