Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Chương 19: Cùng Nhau Nuôi Gà Và Trồng Thêm Rau




Trời đất bao la rộng mở, "tương thức mãn thiên hạ, tri tâm năng kỷ nhân"*.

Để rồi trời xe duyên, chuyện thân xác giao hoà vốn là chuyện để nói về giống nòi, âu cũng là số phận cả.

Nữ nhi thẹn thùng nói chuyện suốt kiếp, nam nhân mạnh mẽ dứt khoát buộc chặt nữ nhi của riêng mình.

*đầy trong thiên hạ người quen, hỏi rằng tri kỷ cùng ta người nàoVốn tưởng “ tửu nhập sầu trường, sầu càng sầu"* hoạ hay lại nữ nhân yêu kiều, trong lòng đã có nàng từ lâu.

Mượn rượu khỏa lấp nỗi nhớ, mượn rượu để làm chuyện “gạo nấu thành cơm”, vẫn là “ anh hùng không qua ải mỹ nhân”.

*uống rượu để giải nỗi buồn dai dẳng thì buồn càng buồn hơnLãnh Mặc từ từ đặt nụ hôn lên mái tóc mềm mại, thoang thoảng mùi hoa mạt lỵ mê đắm lòng người trong căn phòng tình ái.

Nâng khuôn mặt thẹn thùng đã đỏ ửng lên, nhìn vào đôi môi mềm mại của nàng không thể nào kiềm chế đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt.

An Hy đầu óc trống rỗng, chẳng biết là bản thân muốn gì, cuối cùng khép mi tận hưởng.

Đêm đã qua người cũng đã hoan hỉ, mặc kệ mọi chuyện phía trước hiện tại vô cùng mãn nguyện.

Cung Anh viện cuối cùng cũng xuất hiện một loại cảm giác tươi sáng, tựa như mầm non mang theo sức sống trỗi dậy sau những ngày tuyết giá lạnh lẽo, tựa như mặt trời vui vẻ xuất hiện mang theo những tia sáng của mình chiếu rọi mọi nơi nhân gian, tựa như lòng người nhen nhói một cảm giác yêu thương đến kì diệu.

Dưới mái hiên chung một chum rượu đỏ, Như Mây đang ngủ gật trong lòng Tần Lang bất chợt tỉnh dậy có chút ngại ngùng vốn định vào xem An Hy thế nào thì Tần Lang ngăn lại nói lâu lắm Lãnh Mặc chưa ngủ một giấc dài như thế, để hai người họ nghỉ ngơi.

Đôi mắt thẫn thờ, đầu óc không một chút tỉnh táo, nhìn lên trần nhà một cách vô hồn, rồi từ từ nhìn nam nhân bên cạnh mình, An Hy nuốt khan một tiếng rồi bật dậy, biến mất một cách nhanh chóng.

An Hy ngồi trong bồn tắm mà cảm thấy như nghe rõ nhịp tim của mình, mọi chuyện vẫn muốn quên hết đi.

An Hy không hiểu cảm giác này là sao nữa, vô vàn những suy nghĩ đứt quãng, vẫn là cảm thấy không nên đối mặt với Lãnh Mặc.

Làn nước ấm thơm nhè nhẹ mùi hoa nhài, cảm giác mọi chuyện như không có gì phải lo nghĩ, An Hy tự mình thấy những chuyện không muốn nghĩ tốt nhất tự mình tìm cách quên đi.

“ Tiểu thư, thiếu tướng quân vẫn chưa tỉnh sao?” Tần Lang khó hiểu nhìn biểu hiện giật mình của An Hy hỏi.

“ Trong đó, mà ta cũng không biết nữa, hắn vừa giết chết con gái nhà người ta đấy.” An Hy nói xong liền nhanh chóng kéo Như Mây đi luôn như sợ bị đuổi theo.

Tần Lang ngơ ngác rồi chạy vào, khó hiểu sao có thể có nữ nhân nào vào đây được.

Tối qua hắn với Như Mây ngủ gật bên ngoài suốt mà.

Tần Lang nhìn bộ dạng của Lãnh Mặc cũng có chút khó hiểu như vẻ mặt của An Hy.

“ Tần Lang ngươi có thấy ta là một bậc đại trượng phu có thể dựa dẫm không?” Lãnh Mặc trầm ngâm rồi hỏi.

“ Hả? À tin tưởng được thưa tướng quân.” Tần Lãng nuốt khan rồi trả lời.

“ Vậy ta trông có giống một mỹ nam vạn người mê, khiến người khác không thể rời xa không?” “ Thuộc hạ là thấy người nên uống rượu tiếp đi.” Một ngày khá buồn chán với An Hy, cô đi đi lại lại ở Cung Anh viện với một tâm trạng không thể nào xấu hơn, vừa đi vừa ôm mặt đến nỗi đâm sầm vào cái cây trước mặt.

“ Tiểu thư người sao vậy, trông không giống người bình thường chút nào?” Như Mây cuối cùng không nhịn được nữa bèn liên tiếng.

“ Ta là chưa bao giờ bình thường hơn, ổn mà, cái gì cũng ổn.” An Hy vừa nói vừa cười vô cùng gượng gạo.

“ Tiểu thư, có phải thiếu tướng quân đã làm gì người không?”“ Làm gì, là làm gì, hắn nửa thân không hoạt động thì có thể làm gì người đủ tứ chi hoạt động như ta chứ.” An Hy vừa nói vừa lấy hai tay áp vào má mình cảm thấy vô cùng nóng.

“ Em biết rồi nhá.” Như Mây ra vẻ thần bí nhìn An hy.

“ Ta còn không biết, em đến lượt sao?” An Hy đưa tay giữ lấy tim không nó sẽ nhảy ra ngoài mất.

“ Tiểu thư làm gì có lỗi với thiếu tướng quân đúng không?”An Hy nghe xong thì ho sặc sụa, rõ ràng cô là người bị bắt nạt, hay bình thường cô nam tính quá nên Như Mây có suy nghĩ như thế này, An Hy thở dài xoa đầu Như Mây, gật gật đầu vẻ mặt miễn cưỡng.

“ Đi nuôi gà và trồng thêm rau đi, ta thấy Cung Anh viện khá nghèo nàn và hiu quạnh, làm gì đó để cho mình bận rộn.” “ Tiểu thư vậy thì người đã làm gì thiếu tướng quân mà khuôn mặt lúc nãy thất thần thế?”“ Ta bảo hắn không ngoan ngoãn ta ăn sạch hắn, nên hắn cầu xin ta tha mạng.”“ Tiểu thư tính ăn thịt người hả, có phải tiểu thư bị bệnh rồi không?”Như Mây vừa đuổi theo An Hy vừa hỏi liên tục, khiến cho An Hy chỉ thấy mắc cười, quay lại trêu chọc Như Mây khiến cô ấy tưởng thật.

***Bầu không khí huyên náo, người qua người lại, bao nhiêu thứ bày trước mắt khiến An Hy không khỏi phấn khích, không ngờ trong phủ lại có một nơi vui như thế này.

Chỗ này là nơi cung cấp nguyên liệu cho nhà bếp vì vậy có thể nói không thiếu bất cứ một thứ gì.

An Hy nhảy từ chỗ nọ sang chỗ kia, cuối cùng quyết định bắt mấy con gà con với thêm một số giống rau nữa.

An Hy vô cùng thỏa mãn nhớ lúc còn ở thành phố ở thời hiện đại cô vô cùng bận rộn đến nỗi không có thời gian cho chính bản thân mình nữa.

Khu chung cư cô sống cũng không nuôi được bất cứ con gì, mà có nuôi cũng chăm sóc bọn nó chu đáo được.

Cuộc sống cứ thế trôi qua với công việc, ăn, ngủ,nghỉ, hẹn hò, thời gian cứ thế trôi đi chẳng nhìn thấy mình đã bỏ qua những phút giây bình yên như thế nào, những phút giây trầm lắng sau bộn bề cuộc sống.

Con người hiện đại có phải sống quá vội, những lo về cuộc sống sung túc đầy đủ chính bởi vì vậy mà quên đi những gì giản dị nhất, yên bình nhất nơi sâu thẳm tâm hồn.

Vốn định mãn nguyện rời đi rồi nhưng An Hy cố bắt thêm một con lợn con với cái đuôi xoăn tít, nó có màu khá khác với mấy con lợn cô đã nhìn thấy, nó có màu loang trắng hồng và mũi nó bị tật nhưng tổng thể rất đáng yêu, cô còn nói với quản viện cho cô mượn luôn con chó con nữa.

Quản viện chỉ cảm thấy chưa từng có chủ tử nào hứng thú đến như vậy nên không gây khó dễ chút nào.

“ Tiểu thư còn muốn lấy gì nữa không, nô tài sẽ cho người mang đến tận nơi.”“ Không cần đâu, nhiều lắm rồi, không biết chúng sống được không?” An Hy vui vẻ nói với quản viện.

“ Tiểu thư định ăn thịt bọn chúng hả, nhưng hình như nó còn nhỏ quá?” Như Mây cứ thế đứng đấy hồn nhiên hỏi, khiến An Hy cảm thấy bất lực, vừa mất mặt nữa.

“ Tiểu thư ta thấy chuyện này không vui tí nào, vẫn là để ở đây nuôi chúng nó?” Quản viện có chút không muốn, nói với An Hy.

“ Ta nuôi, ta mà không nuôi chúng được mũi ngươi sẽ dài ra, tin ta.” An Hy nói xong ôm tất cả chạy đi, còn chần chừ ở đấy nữa khéo mất trắng.

Tần Lang đi đi lại lại trước mặt Lãnh Mặc nhưng lạ một điều khuôn mặt của Lãnh Mặc vô cùng rạng rỡ còn cười mãi nữa, Tần Lang đôi mắt nhìn bỗng nhỏ dần đi rồi hỏi nhỏ Lãnh Mặc.

“ Có phải thiếu tướng quân người đã thị tẩm tiểu thư không?”“ Ngươi nghĩ sao thì là vậy.

"Tần Lang cười một cái rõ gian, biết không thể hỏi được gì nữa liền chạy đi tìm An Hy, không hiểu sao với chuyện này Tần Lang cảm thấy tò mò vô cùng, đến nỗi da mặt cũng dày lên.

“ Tiểu thư, có phải tối qua...” “ Như Mây trồng bên kia mấy cây này nữa là xong, ta đi tưới nước cho bọn chúng.” An Hy không để Tần Lang nói hết vội vờ đi như không nghe thấy gì, thái độ dửng dưng với Tần Lang.

“ Tiểu thư.” Tần Lang vẫn tiếp tục không biết là người ta tránh mình.

“ Đi thôi Như Mây xong rồi, ta muốn hãm một ấm trà cúc la mã.”An Hy vừa nói vừa kéo Như Mây lướt nhanh qua người Tần Lang, thấy hắn không đuổi theo thở phào nhẹ nhõm, Như Mây bật cười trước khuôn mặt lấm lem và thái độ lấm lét này của An Hy.

An Hy cứ đứng đực ra đấy, nhìn gói trà mà Lãnh khiết đưa cho, An Hy rợn người phía sau, cảm thấy mình nhạy bén hơn, bóng người phản chiếu qua chiếc vung nồi bằng thiếc thấy hình như đang theo dõi nhất cử nhất động của cô.

An Hy liền biết ngay nha đầu đó có ý đồ gì, liền nhanh tay đổi túi trà rồi hãm, giữ chặt túi trà có độc kia trong người.

An Hy cảm thấy vô cùng lạ, rõ ràng là huynh đệ sao Lãnh Khiết lại muốn hãm hại Lãnh Mặc như thế chứ.

nếu Lã An Hy còn sống Lãnh Mặc sẽ bị chính hôn thê của mình phản bội, thật thê lương đến nhường nào.

An Hy đưa cho Như Mây mang đến cho Lãnh Mặc, cô hoàn toàn chưa sẵn sàng đối diện với Lãnh Mặc.

Bầu trời cao trong xanh, cảnh vật ở Cung Anh viện cũng thêm màu sắc, thêm tiếng động vật có vẻ giống cuộc sống ẩn cư hơn.

An Hy đang cười lăn ra vì chó con nó cắn đuôi con lợn không chịu nhả ra, thế là lợn con cứ chạy, chạy mãi cuối cùng bị đứt cả đuôi.

An Hy ngồi dạng chân ra trên thềm, cứ thế cười không có một chút ý tứ nào.

“ Tiểu thư chú ý dáng ngồi, có người nhìn thấy không hay đâu.” Như Mây tay đang bê chậu nước, cứ thế đơ người nhìn An Hy.

“ Mau nhặt cho ta cái đuôi lợn con, con chó con này quá đáng thật, tội lỗi quá tội lỗi.” An Hy cầm lấy cái đuôi lợn lên tiếp tục cười, rồi chẳng nghĩ gì chạy một mạch đến phòng Lãnh Mặc không suy nghĩ gì hết.

Vốn thân thuộc, vốn tin tưởng nên mới không sinh ra cảm giác đề phòng.

Lãnh Mặc tâm trạng khá xấu vì An Hy cứ tránh mặt mình nên làm gì cũng không tập trung được, đến nỗi khi mài dao lưỡi dao sắc bén cứ thế cứa vào lòng bàn tay, Lãnh Mặc còn không thấy đau cứ thẫn thờ nhìn máu chảy, đến lúc An Hy chạy vào hốt hoảng cầm máu mới tỉnh táo lại.

“ Ngươi bị điên à? Thừa máu à, cảm thấy bản thân có máu chảy thì khó chịu à.” An Hy gắt gỏng vừa băng bó nói với Lãnh Mặc.

“Do cô đấy.”“ Ta chẳng bao giờ làm chuyện khiến ngươi bị thương cả, đừng có nói linh tinh oan cho ta.”Lãnh Mặc cười khẩy, hắn là vì quá đau lòng những chuyện trước đây Lã An Hy đã gây ra là vô cùng tổn thương nhưng cuối cùng lại yêu cô đến nỗi không quay đầu lại được nữa.

“ Lãnh Mặc ta hỏi ngươi một điều, ngươi phải trả lời thật lòng đấy.

“Lãnh Mặc thấy thái độ úp mở của cô còn tưởng rằng cô sẽ hỏi đến chuyện hắn có chịu trách nhiệm với cô không, nên vô cùng nghiêm túc nhìn cô, trong đầu cũng chuẩn bị sẵn bao lời thật lòng với cô nữa.

“ Ngươi có thấy trà ta hãm ngon không?” An Hy khuôn mặt tỉnh bơ ngẩng lên nhìn Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc hừ lạnh rồi đẩy An Hy một cách phũ phàng ra, cầm chén trà lên uống một hơi, làm hắn mất hết cả cảm xúc.

“ Tệ, ta chưa uống loại trà nào tệ như thế này.”“ Bình thường ngươi nói không nhưng trong lòng sẽ là có, ta biết rồi đấy ta sẽ nghĩ ngược lại.

Ngươi khen ta một câu khó khăn thế à?” An Hy ngồi thẳng dậy có chút bất mãn nói với Lãnh Mặc.

“ Ta còn sợ cô bỏ gì vào trà nữa, bình thường cô đâu có tốt với ta như thế.” An Hy bất giác giật mình, rồi cầm lấy chén trà uống hết một hơi, lườm hắn một cái.

Nha đầu được Lãnh Khiết cài vào đứng hình toàn tập, vội chạy đi bẩm báo với Lãnh Khiết.

Lãnh Khiết nghĩ rằng An Hy đang cố lấy niềm tin với Lãnh Mặc không ngại tính mạng, cảm thấy mình chọn người không hề sai, còn chuẩn bị cho cô một bất ngờ nữa.

“ Ta có nghi ngờ cô đâu mà cô phản ứng mạnh thế.” Lãnh Mặc khó hiểu nhìn An Hy.

“ Thì cho ngươi đã bận lòng, mà ta hỏi ngươi cái này?” An Hy ngồi gần rồi nhìn thẳng Lãnh Mặc nói.

“ Cô cứ nói.”“ Nếu người bên cạnh ngươi mà có ý định làm những chuyện có lỗi với ngươi, như kiểu thân cận đấy ngươi sẽ làm gì, giết người đó.” “ Tứ mã phanh thây, người không dùng được nữa thì chỉ có bỏ đi, đáng chết hơn là chuyện phản bội.

Đời này không có người không tin tưởng được mà là sẽ tin ai thôi.” An Hy ngồi tưởng tượng ra cảnh bốn con ngựa xé rách thân người có chút rùng mình, nuốt khan nhìn Lãnh Mặc rồi cười trừ nhìn Lãnh Mặc.

“ Ta thấy nên để họ sống trong tội lỗi thì hơn, vì biết đâu họ có nỗi khổ riêng thì sao?”“ Cô có thấy ai phản bội lòng tin của người khác mà vì người đó chưa, chỉ là nguỵ biện cho sự ích kỷ và dã tâm thôi.

Còn nhỏ ta sẽ dạy cô nhiều hơn.” Lãnh Mặc nhìn An Hy nhàn nhạt nói.

An Hy giật nảy mình, cô không biết sau tự dưng nghe chữ “dạy” mà sởn hết cả da gà lên, liền nhanh chóng biến mất, còn đâm sầm vào Tần Lang ngoài cửa.

“ Thiếu tướng quân, người lại làm chuyện gì với tiểu thư sao?”“ Người ta bị ngại, ngươi đúng là đồ ngốc Tần Lang.” Lãnh Mặc tâm trạng khá tốt tiếp tục ngồi đọc sách binh thư, dù sao cũng phải nghiêm túc để làm chuyện có trách nhiệm với An Hy.

Bởi vì Lãnh Mặc muốn khi cô chính thức được gả vào phủ sẽ không còn ai dám khi dễ cô nữa, phải là người dưới một người trên vạn người..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.