Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Chương 17: Mạt Lỵ Trong Đêm!




An Hy giật mình tỉnh dậy, lâu lắm rồi mới thức dậy không thấy đau nhức nữa, nhờ sự chăm sóc thái quá của Lãnh Mặc mà cô hồi phục nhanh không tưởng, mấy vết thương ở tay sau lưng và bụng cũng đang mọc da non rồi.

Một bầu không khí im lặng đến đáng sợ, An Hy nhìn Như Mây ngủ gục bên cạnh giường liền lấy chăn đắp cho cô ấy, cảm giác một ngày ngủ đã quá nhiều rồi liền đứng dậy đi lại cho đỡ mệt mỏi và buồn chán.

Trước hiên một khoảng ánh sáng nhỏ chiếu sáng một vùng dưới chân để đèn càng làm cho không khí có chút huyền bí.

An Hy đi đi lại lại trong đầu vốn là trống rỗng, ngẩng lên bầu trời chỉ có duy nhất một ánh sáng của sao đêm, cảm giác có lẽ là cô đơn vô cùng.

“ An Hy, sao nàng lại ra đây?”An Hy giật mình quay lại trong đầu bỗng xuất hiện kí ức của cơ thể này, lờ mờ biết hắn ta là ai, cũng có chút giật mình vì nghĩ là người đó.

An Hy giơ tay lên vẫy vẫy để chào.

“ Chào, Lãnh Khiết nhỉ.

.”“ Nàng sao vậy? bị đánh đến nỗi ngốc đi rồi sao?” Lãnh Khiết nhíu mày nhìn An Hy.

An Hy nuốt khan, cố gắng để dòng kí ức lướt qua đầu mình, rồi nghiêm túc lại, dù sao cũng không muốn cho hắn biết mình là ai.

Lãnh Khiết từ từ cầm bó mạt lỵ trong lưng mình ra vẻ mặt vô cùng buồn bã, ánh mắt xen lẫn sự bi thương.

“ An Hy nàng nói đây là mùi hương nàng thích nhất nhưng ở chỗ nàng vốn không trồng được loài này, ta ở chiến trường vô tình gặp chúng, lòng cứ thế không nguôi nhớ về nàng, giờ ta đã trở về, tâm tư vốn đặt trên chúng nhưng vì nàng ở đây nên ta không còn vấn vương gì nữa.”Lãnh Khiết cầm lấy tay An Hy đặt vào tay nàng bó mạt lỵ, hương thơm của nó bắt đầu ngào ngạt trong đêm, một cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái.

An Hy vốn không biết trả lời thế nào, cũng chỉ muốn Lãnh Khiết rời đi khỏi đây, không muốn dính dáng đến chút nào.

Lãnh Khiết thấy An Hy cứ im lặng đứng đấy không nói gì tưởng cô bị cảm động nên vừa xoa xoa bàn tay cô nói tiếp.

“ An Hy ta biết là ta sai khi để nàng một mình ở đây chống chọi với mọi việc là ta sai rồi, nàng đừng có hờn dỗi ta nữa, suốt thời gian vừa qua là Lãnh Mặc không cho ta đến tìm nàng, bây giờ chỉ cần hắn chết nàng sẽ được tự do, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau.” An Hy ngạc nhiên nhìn Lãnh Khiết, trong đầu bắt đầu lờ mờ hiểu ra ý hắn nói, cô quay lại cười thân thiện với hắn một cái, đẩy hắn ra xa mình một chút, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“ Rốt cuộc đến đây là vì lo lắng cho ta hay không?”“ Trên thế gian này sẽ không có ai dùng cả tâm can này yêu nàng như ta đâu, nàng chính là lí do ta muốn giết bỏ tất cả những ai làm hại nàng, thậm chí đến kẻ muốn chiếm hữu nàng như huynh trưởng của ta.” Lãnh Khiết nhìn thẳng vào đôi mắt của An Hy nói rõ ràng từng chữ một, khiến cho An Hy suýt nữa tưởng là thật.

“ Ta là cảm kích trước tình cảm này của chàng rồi.” An Hy vừa nói vừa lấy tay bịt miệng lại không ngờ mình có thể nói ra được một câu sến súa như thế này, bình thường Lãnh Mặc xưng ta gọi cô, thái độ vô cùng lạnh nhạt trái ngược với tên trước mặt cứ nàng với chàng khiến cô nổi hết da gà.

“ Đúng là điều đó, mà nàng ở bên cạnh Lãnh Mặc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội giết hắn sao, hay hắn đã trở nên cẩn thận hơn?”“ Ây da, chàng nghĩ mà xem hắn lạnh lùng lại còn tâm trạng lúc nào cũng thất thường, vui cũng giết người, buồn cũng giết người thậm chí ngủ mơ hắn còn muốn giết người, chàng không lo cho ta sao.” An Hy ngọt giọng nói với Lãnh Khiết.

“ Chính vì lo cho nàng nên ta muốn nàng nhanh chóng giết hắn, bây giờ nàng còn đang bị thương chắc chắn hắn sẽ không đề phòng.” Lãnh Khiết khuôn mặt thay đổi nhanh lập tức không còn dịu dàng nữa mà vô cùng nghiêm túc nói với An Hy.

“ Chàng đến đây là vì đêm không ngủ đực khi còn chiếc gai trong mắt, khi trong lòng vô cùng phiền não vì Lãnh Mặc còn sống.

Chàng coi ta là gì vậy, chàng nghĩ mấy bông hoa này có thể mua chuộc ta sao?” An Hy cố gắng tỏ ra đáng thương nói với Lãnh khiết.

Trời hôm nay có gió có ngôi sao nhỏ trên kia có hắn có ta chúng ta nói câu chuyện không chung mục đích, nói câu chuyện mà ta không bao giờ nghĩ đến.

Cuộc sống này đôi lúc phải lươn lẹo mới đạt được kết cục như mình mong muốn, An Hy chỉ là nói theo một tâm trạng đề phòng hết sức không biết tiếp theo Lãnh Khiết muốn gì nữa.

“ Đây là một loại trà nhưng trong đó có thứ ta cần cho Lãnh Mặc, nàng hãy ngày ngày cho hắn uống thứ này, sẽ nhanh thôi ta với nàng sẽ được ở bên nhau.” Lãnh Khiết tiến đến ôm lấy An Hy mỉm cười thật tươi nói.

An Hy cưởi khẩy một cái, ngồi xuống thềm trước hiện, nhìn ra xa xăm, tay cầm lấy bông mạt lỵ, dứt từng cánh ra, không lòng cảm thấy vô cùng nực cười.

Cái gọi là ta yêu nàng bằng cả tâm can đến cuối cùng bởi vì nữ nhi có giá trị lợi dụng, đúng là đừng nghe đàn ông nói bởi vì khi nói chắc gì đã làm, mà để nam nhi đó hứa hẹn thì làm gì có chuyện hành động.

“ Chàng có biết mạt lỵ mang ý nghĩa gì không?” An Hy giơ bông hoa lên nhìn Lãnh Khiết hỏi.

“ Ta không biết đối với nàng nó mang ý nghĩa gì nhưng đối với ta nhìn thấy nó là nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của nàng luôn hỏi ta bao giờ có thể đường đường chính chính ở bên nhau, chỉ có ta mới có thể đem loài hoa này đến với nàng, mong nàng sẽ nhớ ý niệm ban đầu.” Lãnh Khiết đứng trước mặt An Hy cầm lấy bông mạt lỵ rồi chậm rãi nói.

An Hy quả trong lòng có chút nể phục, hắn miệng lưỡi như này bảo sao Lã An Hy kia tin tưởng hắn đến vậy, sống chết bất chấp vì tình yêu mù quáng mà đến chuyện giết người cũng đáng làm.

Thế gian này cũng là vẫn tồn tại một loại tình cảm bi thương đến đau lòng như thế.

Đẻ rồi nơi hoàng tuyền, mới có bát canh mạnh bà để người không đau đớn không sầu khổ bước đến kiếp khác, từ bỏ ai oán phong lưu nơi hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, người đắm chìm sẽ mãi si mê, trở thành oan kiếp.

Căn phòng với một khoảng trống đủ rộng cho những người bạn mới của Lãnh Mặc là mấy cây tre được An Hy dựng lên cho việc điều trị của Lãnh Mặc.

Có một điều An Hy quên mất rằng là Lãnh Mặc tính khí rất xấu, “ Thiếu tướng quân người lại bỏ cuộc rồi à?” Tần Lang ôm kiếm đứng dựa vào cột nhìn Lãnh Mặc như đang hờn dỗi mấy cây tre trước mặt thở dài nói.

“ Ta là đương thương lượng với bản thân mình chứ không phải là bỏ cuộc.” Lãnh Mặc chán nản trả lời Tần Lang.

“ Vâng thưa thiếu tướng quân, thuộc hạ tin vào điều ấy.”“ Tần Lang, đứng tấn đến bao giờ ta đứng dậy thì thôi.” Lãnh Mặc bực mình gằn giọng với Tần Lang.

“ Vâng.” Tần Lang nghiêm túc lại bắt đầu đứng tấn.

Tần Lang thấy khổ sở vô cùng đúng là cái miệng hại cái thân, biết bao giờ Lãnh Mặc mới đứng dậy.

Lãnh Mặc sau một thoáng ngồi thẫn thờ khá lâu, bỗng nhiên hình ảnh An Hy hiện lên trong đầu hắn, chẳng biết sao lòng cứ bồn chồn như vậy.

“ Tần Lang ta muốn đến xem An Hy thế nào rồi.”“ Tiểu thư giờ này ngủ rồi thưa thiếu tướng quân.” Lãnh Mặc lừ mắt một cái rồi rút giày ném Tần Lang một cách phũ phàng,“ Nhưng ta muốn đến.” “ Vâng, để thuộc hạ đưa người đến phòng tiểu thư.” Tần Lang toát hết mồ hôi không hiểu sao hôm nay cái miệng không tự chủ như vậy, lấy giày đem vào cho Lãnh Mặc rồi cùng rời đi.

An Hy đang đau khổ không biết làm thế nào Lãnh Khiết mới đi, hắn nói quá nhiều chuyện mà cô chẳng có tí ấn tượng nào, An Hy đưa tay ngồi nghịch mấy cánh hoa, “ Nàng hãy nhớ nàng là người của ta, vì vậy nàng phải tin tưởng những chuyện ta làm đều là vì nàng...”“ Được rồi, được rồi, chàng cứ nói đi nói lại chuyện giết Lãnh Mặc, ta ghim vào trong đầu rồi này, chàng yên tâm ta sẽ không để hắn sống lâu nữa đâu, mau quay về đi.” An Hy vừa nói vừa đẩy Lãnh Khiết đi.

An Hy lại không biết một điều rằng, Lãnh Khiết là người vô cùng nhạy bén, cảm thấy chẳng giống cô trước đây, liền nắm lấy cổ tay cô.

“ Nàng thái độ này là sao vậy, bình thường này đếm từng khắc ở bên ta sao bây giờ...”“ Ta mệt, với cả sương đêm không tốt cho sức khoẻ, chàng đang nghi ngờ ta sao?” An Hy không để hắn nói xong đã cắt ngang lời.

Lãnh Mặc là không nghe xót một câu nào, không bỏ qua xót một cử chỉ nào của Lãnh Khiết, vốn lúc nãy tâm trạng tốt bao nhiêu giờ thì tâm trạng xấu bấy nhiêu.

Tâm trạng vô cùng sầu khổ tự nhốt mình trong phòng bầu bạn với rượu, uống không biết là bao nhiêu.

Nhưng rượu mà uống không say, người mà cứ sầu khổ làm sao nghĩ thông mọi chuyện, chỉ tin cái trước mắt, là thê lương nơi trái tim vô cùng.

Trước thái độ này của Lãnh Mặc, An Hy hoàn toàn không hiểu gì, chỉ nghĩ hay hắn tập luyện quá sức mà vẫn không có tiến triển nên sinh ra chán nản.

Tần Lang thở dài mỗi khi nhìn thấy An Hy, là một thái độ vô cùng thất vọng.

“ Tần Lang tránh ra, mấy ngày rồi Lãnh Mặc cứ ở lì trong đó làm gì, sao phải tránh mặt ta chứ?” “ Tiểu thư người về cho, thiếu tướng quân quả thực không muốn nhìn thấy tiểu thư.”“ Lãnh Mặc rốt cuộc là có chuyện gì, nói cho ta biết đi, ngươi đối xử với ta như thế là sai, quá sai rồi.” “ Làm gì trong lòng cô tự biết, cô bớt cho mình là lương thiện đi, bớt cho mình là tốt nhất đi, bớt cho mình là ai cũng thương nhớ cô đi.

Cô là vô cùng xấu xa và giả dối.

ta vô cùng căm ghét cô.

Cút đi.

"Lãnh Mặc nói xong liền ném bình rượu về phía cửa, trông bộ dạng hắn bây giờ vô cùng thảm hại, người nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt sầu não.

An Hy ở bên ngoài bất ngờ trước những lời này của Lãnh Mặc, rời đi trong tâm trạng trống rỗng đến nỗi cô bị bước hụt, vết thương trên bụng gập xuống cũng đã hở miệng, An Hy ngồi xuống dưới nền ôm lấy bụng máu đã thấm ra bên ngoài, cô vốn là khóc không thành tiếng.

Ta ở bên trong mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống càng tỉnh,càng uống lòng lại càng đau.

Nàng ở bên ngoài chất chứa tâm tư, bước chân không vững để mình bị thương.

Hỏi thế gian tình là gì mà yêu lại càng đau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.