Ở đó một vài ngày thì cô cũng trở về cung.
Mọi thứ trong cung vẫn vậy , vẫn như ngày thường không có gì đặc biệt.
Cô chạy sang Thủy Phương Cung của Tứ Công Chúa - Sương Liên.
" Tỷ tỷ , muội về rồi đây ! "
" Hạnh nhi đi chơi có vui không ? "
" Ở đó có nhiều cái rất hay , muội còn đặt tên cho một loài hoa ! "
" Hoa gì ? "
" Là hoa Mạc Hương , loài hoa này có mùi thơm ngọt nhẹ dịu dàng lưu luyến khó quên.
Đến bây giờ muội vẫn nhớ đến mùi hương đó đây ! "
" Được rồi được rồi.
Đầu bếp cung ta mới cho một món điểm tâm mới , hay là muội dùng thử đi ! Tỷ dùng thử rồi , thấy rất ngon.
"
" Món gì mới vậy ? "
" Đây là *Song da nãi , vị hơi ngọt và béo.
"
| *Song da nãi : váng sữa |
Vị thơm thơm ngọt ngọt , có hơi béo một chút nhưng Diễm Hạnh vẫn thích.
Món ăn này như thể đang quấy rối vị giác của Diễm Hạnh vậy.
" Tứ tỷ , hay tỷ múa cho muội xem một bài đi.
Đã lâu lắm rồi muội chưa xem tỷ múa ! "
" Ừm...vậy tỷ sẽ thử múa bài Thập Liên nhé ! "
" Bài Thập Liên...nghe thật lạ tai "
" Bài này là trước đây Nguyệt Quý Phi ở Tĩnh Tinh Cung đích thân sáng tác để múa nhân ngày sinh thần của Phụ Hoàng.
Tỷ có xem qua , điệu múa mềm mại uyển chuyển nhưng không kém phần cuốn hút.
"
" Hay tỷ dạy muội múa đi ! "
" Hả...sao đột nhiên muội lại muốn múa ? "
" Muội thấy múa rất đẹp , sau này học múa rồi muội cũng sẽ học đàn ! "
" Bài Thập Liên này điệu múa khó vô cùng , yêu cầu sự uyển chuyển mềm mại của cơ thể rất cao...hay muội thử tập những bài cơ bản luyện xương cốt vậy.
"
" Vậy cũng được...!"
Tứ Công Chúa và Diễm Hạnh đều mặc một bộ y phục màu tím giống nhau , đều búi gọn tóc lên gọn gàng...nhưng hình như khí chất tỏa ra của hai người khác nhau hoàn toàn.
Tứ công chúa tỏa ra khí chất dịu dàng thục nữ nhưng nhan sắc đang ở độ tuổi xuân xanh vẫn khiến nàng đẹp một cách mê hồn.
Diễm Hạnh của chúng ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ , mặc vào bộ y phục trang nhã nhưng đâu đó vẫn là sự tinh nghịch của trẻ thơ.
Diễm Hạnh quả là có thiên bẩm về múa , dạy 1 hiểu 10.
Tứ công chúa cũng thật sự ngạc nhiên với tốc độ học múa nhanh như cô.
Trước đây Tứ Công Chúa học ít cũng phải mất vài ngày mới được uyển chuyển như Diễm Hạnh.
Vậy là cứ mỗi ngày Diễm Hạnh lại chăm chỉ sang phòng Tứ công chúa học múa , còn người nào đó trong phủ Binh Bộ thì đi đi lại lại đang thắc mắc hỏi sao Hạnh nhi lại không sang thăm mình.
Chỉ là anh không thể thường xuyên vào cung , Diễm Hạnh cũng không ra thăm khiến anh mấy ngày nay đúng là có hơi sốt ruột.
Vài ngày sau , Diễm Hạnh xin được Thịnh Long Đế cho ra kinh thành chơi.
Ra đến nơi , việc đầu tiên Diễm Hạnh làm là đến phủ Binh Bộ.
Người trong phủ vốn đã coi việc cô ra vào phủ Binh Bộ là điều bình thường.
Cung nhân đi bẩm báo với lão gia và phu nhân nhà họ , Binh Bộ Thượng cũng chỉ căn dặn chăm sóc cô như bình thường vẫn làm.
Bình thường Diễm Hạnh vừa đặt chân vào cổng của Phủ Binh Bộ là đã thấy Lưu Thành mặt mày tươi tỉnh đến tiếp đón cô nồng nhiệt.
Nào là ôm rồi dắt tay , thỉnh thoảng cô không cần đi mà Lưu Thành bế cô vào.
Hôm nay cô đứng trước cửa phòng mà Lưu Thành vẫn không ra ngoài tiếp đón cô , Dương Ca định cho người gọi , nhưng cô cản ngay.
Rồi cố tình nói lớn trước phòng anh.
" Aida , nếu ở trong phủ không có ai chơi với bổn công chúa.
Vậy thì ta đành về vậy , không ở đây làm chướng tai chướng mắt ai đó vậy ! "
Tiếng mở cửa uỳnh một cái làm Diễm Hạnh cũng suýt chút là ngã ngửa ra đằng sau té dập đầu.
Lưu Thành mặt hầm hầm không nói gì , Diễm Hạnh cũng không rõ tại sao hắn lại như vậy.
" Thành ca , huynh ra rồi cũng không nói tiếng nào.
Rốt cục là có chuyện gì mà mặt mày hầm hầm vậy ? "
" Muội có biết gần 2 tuần rồi muội chưa đến thăm huynh.
Ta rất khó để vào cung , muội cũng không đến thăm ta ! "
Giọng Lưu Thành như tiểu thỏ con đang hờn dỗi , cung nhân trong nhà bị giọng nói này dọa sợ.
Đến chim đang đậu trêm cành cây trong vườn hót líu lo cũng bị dọa sợ chạy bay tán loạn.
Vốn dĩ Lưu Thành ngày thường trong phủ không bao giờ nói giọng này nên họ không được nghe , bây giờ họ nghe thấy rồi bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Diễm Hạnh liền hiểu ra , mỉm cười nói.
" Muội mải học múa với Tứ tỷ , ngày ngày đều đến cung của tỷ ấy.
Có khi muội còn ít khi đến Long Tâm Cung.
Học được 1 bài rồi liền tới thăm huynh , huynh còn mắng ta ? "
" Ta...ta không có "