Editor: V-Emy
Ta cảm giác được tay hắn nắm cổ tay ta hơi run rẩy, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào cổ tay ta, nóng đến truyền vào lòng ta.
Hoa Nam Bình thấy ta không phản ứng, lại rũ mắt thấp giọng lập lại lần nữa, "A Ngọc, đêm nay đừng đi."
Lòng hư vinh của ta đột nhiên dâng vọt một cách thần kỳ, ta không đứng đắn xoay người lại nâng cằm của hắn lên, một bộ dáng trêu ghẹo con gái nhà lành đáng đánh đòn, "Hoa Bình nha Hoa Bình, ngươi đang muốn tự tiến cử sao?"
Hoa Nam Bình đẩy tay của ta ra, kéo ta xuống gần hắn, bờ môi của hắn dán vào lỗ tai ta, trong hơi thở có dòng khí ấm áp phun lên vành tai ta, nhồn nhột. Hắn nói, "Đúng đó thì sao?"
Hắn thật sự cách ta rất gần, ta có thể ngửi được hương vị thanh nhã trên người hắn, ánh mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy cái cổ như ẩn như hiện dưới làn tóc đen rũ xuống của hắn, thật muốn làm cho người ta cắn một ngụm.
Ta thất thần.
Môi của Hoa Nam Bình rời khỏi lỗ tai ta, cách ta một khoảng, mắt hắn quét qua cằm của ta, ta đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn nhìn phản ứng của ta, từ khóe mắt tới chân mày đều tràn đầy xuân ý.
Ta lắp bắp, nói, "Bình... Hoa Bình."
"Hử?" Hắn lười biếng trả lời ta một tiếng.
"Ngươi đừng như vậy, ta... ta sẽ nổi thú tính đó!" Ta che mặt.
Hắn nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn ta, mơ hồ có chút thất vọng, qua hồi lâu, hắn xem như ta vẫn không có ý muốn lưu lại, dùng khẩu khí dụ hoặc nói, "Nam Chiếu tiến cống một thanh kiếm Long Tuyền, kiếm phong ba thước, thổi lông liền đứt, hiện nay đang để trong tẩm cung của ta, nàng thực sự không muốn đến xem sao?"
Ta bắt đầu gian nan giãy dụa.
Hắn quá mức hiểu biết ta, ra tay là trúng ngay tử huyệt của ta, quả thật là không phải hiện tượng gì tốt, ta gian nan chống đỡ qua cửa thứ nhất nhưng không chống đỡ nổi cửa thứ hai.
Vì thế, ta thử hỏi, "Do chú kiếm sư (thợ đúc kiếm) Nam Chiếu Thành Thanh chế tạo sao?"
"Đúng là Thành Thanh làm ra."
Hắn thấy ta còn đang do dự, liền trực tiếp hạ trọng dược, "Nếu nàng không thích, ngày mai ta liền ban nó cho Hồ Mặc hoặc Ân Đào Đào."
Ta gần như nhảy dựng lên, "Ta thích, ta thích, hiện nay Long Tuyền kiếm ở chỗ nào?"
"Ở lại?"
"Ở lại." Ta khẩn trương gật đầu.
Hoa Nam Bình liền ôm ta vào lòng, đầu óc ta tràn ngập chuyện Long Tuyền kiếm được làm từ tay Thành Thanh, hưng phấn mà mường tượng mỗi một chi tiết trên thanh kiếm kia, lúc này lại nghe được hắn thở dài một tiếng, "Ở trong lòng nàng so ra ta lại kém một thanh Long Tuyền kiếm, lúc trước gọi nàng là đầu đá bướng bỉnh, thật đúng là một lời thành sấm."
··
Đợi đến lúc hắn chân chính lấy thanh Long Tuyền kiếm ra cho ta, cửa cung đã khóa, không có lệnh bài cấm xuất nhập.
Ta cầm chuôi kiếm, hưng phấn vuốt ve mỗi một chi tiết, lúc ngón trỏ lướt qua lưỡi kiếm, không nghĩ lại cắt trúng, máu lập tức nhỏ giọt, "Cư nhiên sắc bén như vậy, chẳng lẽ không dùng vật liệu bình thường tạo ra sao?"
Ta đang cao hứng, vết thương trên ngón tay cũng lười quản, cầm lấy kiếm đặt dưới đèn lưu ly cẩn thận quan sát, nào ngờ hai mắt vừa mới nhìn, đã bị vẻ mặt tối tăm của Hoa Nam Bình ngăn lại.
"Tịch thu!"
Ta mở to hai mắt nhìn, lắc đầu, "Được rồi Hoa Bình, ngươi biết rõ ta thích nhất là thứ này ——" ta giấu kiếm ở sau người, không chịu đưa cho hắn.
Hắn giằng co với ta trong chốc lát, thỏa hiệp, "Vươn ngón tay lại đây."
"Hả?" Ta nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngón tay vừa mới bị cắt qua kia."
Ta lúc này mới cảm giác được ngón trỏ tay phải ẩn ẩn đau, đưa tay đang rũ ở bên người cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua, nào ngờ còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Hoa Nam Bình nắm cổ tay đưa lên trước mặt hắn, hắn nhìn vết thương của ta, đầu cũng không ngẩng lên mà nói, "Đưa kiếm đây tịch thu, nếu không ngày mai ta liền ban nó cho Hồ Mặc."
Ta nhịn đau bỏ thứ yêu thích đặt Long Tuyền kiếm lên bàn.
Hoa Nam Bình lau máu trên ngón trỏ cho ta, nhưng bên trên vẫn còn máu nhỏ giọt trào ra, ta đang muốn rút tay lại, hắn lại cúi đầu ngậm ngón trỏ của ta vào trong miệng, đầu ngón tay nhất thời tê dại khó nhịn, đầu lưỡi mềm mại của hắn lướt qua ngón tay ta, sắc mặt ta nhất thời đỏ bừng muốn né tránh. Răng nanh của hắn nhẹ nhàng cắn xuống, tỏ ý bảo ta không được trốn.
Làn môi mềm mại, răng nanh cứng rắn và đầu lưỡi linh hoạt, tư vị tê dại kéo dài từ ngón tay đến tứ chi.
Ta rốt cuộc hiểu được, thằng nhãi này hôm nay quả thật là có tâm tư cố ý câu dẫn ta không đạt mục đích không bỏ qua, ngày xưa ta chủ động thành thói quen, nay hắn đột nhiên như thế, ta lại có chút không phản ứng được, trì độn lâu như vậy, quả thật là hậu tri hậu giác (phản ứng chậm).
Ta ho khan mấy cái, "Hoa Bình..."
Hắn buông ngón tay ta ra, đầu ngón tay và môi hắn kéo theo một dòng chỉ bạc, mau chóng đứt đoạn không thấy.
Ta nuốt nước miếng, tỏ ý bảo hắn cúi đầu.
Nhìn hai má và làn môi nhợt màu của hắn tới gần, ta thỏa mãn thở dài một tiếng, ôm lấy cổ của hắn hung hăng hôn lên.
Qua khe hở khi híp mắt lại, ta nhìn thấy được thần sắc vừa lòng vì cuối cùng cũng đạt được mục đích và đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ý cười doanh mãn của hắn.
Hắn ôm ta xoay tới xoay lui, thừa dịp này phất tay áo tắt hết toàn bộ đèn lưu ly.
Trở mình lộn trên giường mấy vòng, ta đẩy hắn ra, dùng giọng nói hơi khàn hỏi, "Hoa Bình, lúc trước ngươi nói là để ta cường lại, có giữ lời không?"
Thân mình hắn đặt trên người ta liền cứng ngắc, tay đang xé rách ta vạt áo ta cũng dừng lại, "Đương nhiên là có."
Ta mượn lực xoay người áp đảo hắn xuống phía dưới."Được lắm, từ giờ trở đi, ta làm cái gì ngươi cũng không được nhúc nhích."
Bởi vì bốn phía đều tối đen, cho nên cảm xúc trong giọng nói của hắn ta nghe được rất rõ ràng, hắn ảo não gọi ta, "A Ngọc!"
Hắn càng ảo não ta lại càng có một loại khoái cảm trả thù, chuyện lúc trước nói không mang thù đó là thánh nhân, ta dùng tốc độ thong thả làm hao mòn tính nhẫn nại kéo đai lưng và vạt áo của hắn, tay trái lướt qua hai má và cổ hắn, lại từ vạt áo hắn vói vào chỗ nhợt nhạt trong ngực hắn mà đảo quanh.
Mơ hồ nghe được tiếng hít thở của hắn càng nặng nề.
Ta không lo lắng hắn lộn xộn, chuyện hắn đã đáp ứng ta luôn luôn có thể thực hiện được, điểm ấy ta cực kì yên tâm, vì thế ta an tâm tùy ý bắt đầu trêu chọc, lúc định cởi ngoại bào của hắn, giọng nói của hắn đã khàn khàn ý loạn tình mê, "A Ngọc, nếu nàng còn tiếp tục như vậy, ta thật sự không dám cam đoan —— "
Hắn còn chưa dứt lời ta liền cắt ngang hắn, "Ta liền không bao giờ đáp ứng ngươi ở lại nữa."
Lời này vừa dứt, mơ hồ chợt nghe được tiếng hắn cắn răng kiềm nén.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ cảm giác được một lần xoay người làm chủ, đắt ý dời môi từ môi hắn chuyển xuống cổ hắn, đang lúc hắn gian nan nuốt xuống, ta liền đùa dai nhẹ nhàng cắn hầu kết của hắn một cái, thân mình hắn bỗng nhiên căng thẳng, sau đó bị hắn dốc hết toàn lực đè nén.
Tay của ta cách quần áo vuốt ve thân thể hắn chậm rãi di chuyển xuống, hắn vô cùng oán giận nói: "Gãi không đúng chỗ ngứa." Sau đó liền tiếp tục yên lặng cắn răng.
Ta vui vẻ nhìn hắn mất đi vẻ bình tĩnh lạnh nhạt xưa nay, động đậy trên người hắn tính đổi tư thế tiếp tục trêu ghẹo, nhưng không nghĩ rằng lại đụng tới thứ □ cứng rắn nóng bỏng của hắn.
Hắn hít một hơi, khẩu khí gọi ta vừa vội vừa giận, "A Ngọc!"
Mà ta đã có chút sợ sệt, hồi ức những đêm kia lại một lần nữa lướt qua đầu, đau đớn xé rách và va chạm dày vò. Người thường đều nói chu công chi lễ là chuyện tiêu hồn thế gian khó có được, nhưng mấy lần kia ta chỉ cảm thấy thống khổ, căn bản là không muốn trải qua lần nữa...
Nhưng hôm nay tên đã lên dây...
Ta liều mạng nghĩ đối sách, Hoa Nam Bình thấy ta không hề có động tĩnh, nhẹ nhàng cọ ta hai cái, lòng ta cả kinh, liền nhỏ giọng nói, "Mệt quá, ta muốn ngủ."
Sau đó quyết đoán xoay người xuống dưới nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ta không biết phản ứng kế tiếp của hắn là gì, bởi vì sau khi ta giả bộ liền lập tức ngủ say như chết, ngày hôm sau tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng, ngoại bào trên người ta bị cởi, trung y còn chỉnh tề, trên người đang đắp một lớp chăn mỏng.
Mà Hoa Nam Bình không có ở đây.
Ta đứng dậy phủ thêm ngoại bào, tính thừa dịp sắc trời còn chưa sáng rời khỏi hoàng cung, bước ra ngoài tẩm điện, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoa Nam Bình đang cầm nến phê duyệt mấy bản tấu chương, hắn nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, hốc mắt hắn hơi xanh tím, gương mặt trắng nõn tràn ngập dục cầu bất mãn.
"Ngủ ngon giấc không?" Hắn bình tĩnh hỏi ta.
Ta hàm hồ trả lời lấy câu, tận lực không chạm đến sự oán giận của hắn, nhưng hắn nghe được ta trả lời, sắc mặt dưới ánh nến nhất thời có vẻ hơi tối tăm.
Ta khẩn trương cáo lui, cũng thuận tiện xin nghỉ buổi lâm triều hôm nay không tới.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chuẩn.
Sự thật chứng minh, ta quả thực quá sáng suốt, Ân Đào Đào sau buổi lâm triều tìm đến chỗ ta, gương mặt đầy bi thảm, "Hôm nay tâm tình bệ hạ không tốt, liên lụy đến cả triều, ngay cả Tô thượng thư cũng bị răn dạy đôi câu, ta cũng không may mắn thoát khỏi, bệ hạ lôi chuyện hai năm trước ta phun nước miếng vào sứ giả Nam Chiếu ở Đông môn ra mắng ta một trận... Thật đúng là vừng cũ làm hỏng gạo."
Ta vuốt xuôi lông nàng an ủi.
Ân Đào Đào thở dài một tiếng, "Ta cũng coi như không đến nỗi tệ, hai vợ chồng Công bộ thượng thư và Thị lang là thảm nhất... Bệ hạ ngài... ngài quả thực là dục cầu bất mãn, kết quả thây phơi khắp nơi, đại sát tứ phương!"
Ta: "... Đào Đào mấy từ loạn thất bát tao để hình dung của ngươi, dù sao, cũng có mấy phần đạo lý."
"Như Ngọc ngươi cảm thấy ta nói quá đúng phải không, chúng ta đều cảm thấy như vậy, hiện tại hậu cung của bệ hạ không có một người, khẳng định là nghẹn chết đi được." Ân Đào Đào còn nghiêm túc suy đoán.