Editor: V-Emy
Tuy nói ta quả quyết đáp ứng cha ta nhất định sẽ giúp cha lấy được Tô phu nhân vào tay, nhưng gần đây vẫn bận bịu đến mức chân không chạm đất, ngay tại lúc ta đang chuẩn bị tìm Hoa Nam Bình bãi công, hắn lại một thân ngoại bào màu thiên thanh, cải trang xuất hiện ở quân doanh cấm quân, có Phúc công công và năm sáu thị vệ đi theo sau. Lúc đó ta đang chống kiếm răn dạy mấy bách phu trưởng cấm quân, nghiêng đầu liền nhìn thấy hắn, Phúc công công cười tủm tỉm vẫy tay với ta, tỏ ý bảo ta đi qua.
Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời tha cho mấy bách phu trưởng kia trở về, bộ dáng mấy tên kia tựa như rốt cuộc có thể thoát kiếp.
Ta đi theo sau Hoa Nam Bình vào trong quân trướng, Phúc công công canh giữ ở cửa.
Ta thấy Hoa Nam Bình đến, trong lòng mơ hồ có oán khí, "Bệ hạ có chuyện gì quan trọng sao? Vi thần còn phải gấp gáp huấn luyện tân binh cấm quân."
Trong đôi mắt màu hổ phách của hắn hàm chứa chút ý cười, "A Ngọc, nàng vẫn đang trách ta sao?"
Ta bị hắn nói trúng tâm tư, chỉ nói cho có lệ, "Vi thần không dám."
Hoa Nam Bình ôm ta một cái, nói, "Ta sợ hãi."
Khóe miệng ta co rút, nay ta mỗi ngày đều bận bịu tới tối trời, về nhà một cái là dính lên gối đầu mà ngủ, mỗi ngày đều mệt như con trâu, chuyện đổ lên đầu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, ta cảm thấy trên đầu ta hình như cũng mọc ra tóc bạc mất rồi, giờ hắn lại nói cho ta biết, kỳ thật hắn đang sợ hãi?!
Ta giơ cả hai tay ra trước mặt hắn, "Nếu thật sự sợ hãi liền trói ta lại ném vào thiên lao cho xong, chỉ sợ nếu tiếp tục như thế này nửa tháng nữa, cha ta phải thay ta nhặt xác đó."
Hoa Nam Bình áy náy cầm tay ta đến trước mặt hắn, "Ta thật sự sợ hãi, ta lo lắng nàng nghe được tin tức của mẫu thân sẽ không nói một tiếng mà chạy đi, cho nên dồn nhiệm vụ nặng nề cho nàng một chút, không nghĩ tới... Đều là ta sai."
Ta hữu khí vô lực khoát tay, "Bệ hạ nói quá lời." Sau đó giơ tay lấy báo cáo huấn luyện trên bàn bắt đầu ghi chép, vừa mới viết hai chữ, bút lông trong tay đã bị người ta giật đi, ta giương mắt nhìn lại, miễn cưỡng nhẫn nhịn nói, "Việc của mấy hôm trước còn chưa xong, trời sắp tối rồi, bệ hạ không phải là muốn vi thần thức đêm xử lý công vụ chứ?"
Hoa Nam Bình vén tay áo lên, "Ai nói để nàng thức đêm, nàng nói ta viết."
Ta vui vẻ thoải mái, ngồi ở bên cạnh hắn nhìn hắn mím chặt môi hạ bút long phi phượng múa, trên ngón tay hắn còn lưu lại ấn ký màu đỏ nhợt nhạt, làm nổi bật ngón tay hết sức trắng nõn của hắn, phỏng chừng trước khi tới tìm ta hắn từng phê duyệt tấu chương. Miệng ta tiếp tục đọc nội dung cần ghi lại, nhìn sườn mặt hắn im lặng cảm khái, nếu lúc ta huấn luyện cấm quân mà cho ta mấy mỹ nhân bên cạnh như vậy, vô luận thế nào ta cũng sẽ không ngại mệt.
Dưới sự trợ giúp của hắn, báo cáo huấn luyện nhanh chóng được ghi xong, hắn đưa tay sang ta, "Đi thôi."
"Đi nơi nào?" Ta xoa cánh tay mỏi nhừ, thuận miệng hỏi.
"Tiểu nhị tử nhớ nương nó." Hoa Nam Bình nghiêm chỉnh nói.
Ta bật thốt, "Tiểu nhị tử còn chưa biết nói thì làm sao có thể nhớ ta? Hơn nữa nó ghét bỏ ta nhất, ta ôm nó một cái nó liền khóc tuyết lở núi mòn."
Hoa Nam Bình nghiêng đầu nhìn ta, "Nàng chỉ cần nói cho ta biết, nàng có đi hay không."
"Đi, đi còn không được sao." Ta đứng lên, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói một câu là nghĩ ta có thể mang thai ư?"
Hình như hắn nghe được, da mặt không được tự nhiên co rút.
··
Sự ghét bỏ của tiểu nhị tử đối với ta quả nhiên là khắc vào trong xương, lúc ta dựa vào bên giường nhìn nó, nó đang ngủ say, nhưng khi ta ôm nó một cái, nó liền khóc kinh thiên động địa, bà vú bên kia giật mình thiếu chút nữa đã cho là ta làm rớt tiểu nhị tử, xông tới nhìn, phát hiện vô sự, liền ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, "Điện hạ chưa bao giờ khóc thê thảm như vậy, hiện tại điện hạ không đói bụng cũng không lạnh, lão nô còn cho rằng xảy ra chuyện gì, tướng quân thứ tội."
Ta mau chóng giải thích: "Không có việc gì, mỗi lần nó nhìn thấy ta đều khóc thê thảm như vậy, ta quen rồi, ngươi lui xuống đi."
Ta ôm tiểu nhị tử dỗ trong chốc lát, nhưng tiếng khóc vẫn không mảy may suy giảm, lúc này Hoa Nam Bình đã thay xong xiêm y đi đến, thấy tình cảnh thế này, không nói hai lời liền tiếp nhận nhi tử trong tay ta, kỳ dị là tiểu nhị tử vừa vào tay hắn, tiếng khóc thu liễm đi rất nhiều, dần dần ngủ say trở lại.
Trước sau khác biệt quá lớn quả thật làm cho ta xấu hổ vô cùng.
Hoa Nam Bình nhìn thấu lòng ta, "Nàng không biết ôm đứa nhỏ, nàng ôm làm nó khó chịu, nó đương nhiên sẽ khóc."
"Thế vì sao ta ôm Yên Nhạc cho tới bây giờ nó cũng không khóc?"
Hoa Nam Bình đặt tiểu nhị tử ở trên giường, quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, "Tính tình Yên Nhạc giống nàng."
Lúc này tiểu nhị tử hoàn toàn tỉnh lại, ngáp một cái sau đó mở to mắt nhìn cha nó trong chốc lát, sau đó cảm thấy nhàm chán quay đầu đi nhìn thấy ta, tự nhiên mặt mày hớn hở phe phẩy tay với ta.
Nó cười làm ta mềm lòng, ta quả thật muốn nhào tới!
Hoa Nam Bình đúng lúc ngăn cản ta, "Phỏng chừng nó đói bụng rồi, ta ôm nó cho bà vú đưa đi."
Ta nghi hoặc nhìn hắn, bà vú hình như vừa mới cho tiểu nhị tử ăn, tiểu nhị tử tựa vào cổ Hoa Nam Bình, há miệng nhìn ta vươn cánh tay nhỏ bé i a i a với ta, ta vừa muốn khuyên nhủ Hoa Nam Bình, nào ngờ hắn đầu cũng không quay lại liền trực tiếp ôm tiểu nhị tử đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại ung dung đi về phía ta, làm như đã trút bỏ được một gánh nặng lớn.
Cách cánh cửa phòng, ta mơ hồ nghe được tiếng tiểu nhị tử i a ủy khuất.
"Ai, Hoa Bình..."
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, "Nàng còn muốn nghe nó khóc cả đêm sao?"
Ta nhớ lại bộ dáng khóc đến thở không nổi của tiểu nhị tử mỗi lần ta ôm lấy nó, trong lòng đau xót, chỉ có thể gật đầu nói, "Vậy thì thôi." Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, liền hỏi, "Ngươi đặt tên tự cho nó chưa? Đứa nhỏ lớn như vậy mà mỗi ngày đều kêu tiểu nhị tử, tiểu nhị tử, rất bất tiện."
"An Khang."
"An Khang?" Ta ghét bỏ cực kỳ.
Hoa Nam Bình dường như đã đoán được ta sẽ có bộ dáng này, không lộ ra thần sắc khác, chỉ thản nhiên nói, "Tiểu nhị tử là nhi tử của chúng ta, tên của nó có thể kế thừa tình cảm và kỳ vọng của hai chúng ta, từ lần đó ở biên cương nàng thiếu chút nữa... Ta chỉ hy vọng nàng bình an."
Lòng ta như có một dòng chảy ấm áp, đối với cái tên An Khang buồn nôn này trong mắt ta cũng bắt đầu thấy có chút thông thuận để tiếp nhận.
"Đúng rồi, lâu ngày không có gặp trưởng công chúa, nàng đi đâu rồi?" Ngày xưa lúc ta huấn luyện cấm quân, trưởng công chúa luôn luôn tìm cớ lưu lại chỗ cấm quân, nhưng tự nhiên lần này ngay cả một chút bóng dáng của nàng cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ là vì chuyện lần trước nên nàng tức giận thật sao?
"Nàng nhớ muội ấy?" đôi mắt màu hổ phách của Hoa Nam Bình nheo lại, trong đôi mắt bao phủ một tầng sương mù, dường như chỉ cần ta trả lời sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ta lắc đầu, "Cũng không phải..."
Hắn lúc này mới vừa lòng gật đầu, trả lời ta, "Trước đó vài ngày Niệm Nguyệt nháo muốn đi Tướng Quốc Tự dâng hương, ta đã chuẩn, đến nay chưa về."
Nhàn thoại trong chốc lát, tiểu nhị tử còn chưa được bà vú ôm trở về, có lẽ sắc trời bên ngoài đã tối đen, ta đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Hoa Nam Bình chẳng nói chẳng rằng nhìn ta.
Lúc ta đi ngang qua người hắn, hắn lại nâng tay giữ chặt cổ tay ta, ta nghi hoặc nhìn hắn.
Qua một lúc, hắn mới hạ giọng hỏi, "A Ngọc, đêm nay đừng đi, được chứ?"