Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 341




Mọi người nhìn sắc trời còn sớm, cũng đều không có việc gì, liền từ bên cạnh thuê chiếc thuyền con, bởi vì chung quanh tửu phường (quán rượu) đều là thuyền lớn, họ chỉ có thể uất ức chút, thế nhưng ngồi thuyền này du hồ, ngược lại có thể khiến tâm tình người ta tốt hơn!

"Các ngươi cũng là người hầu, các ngươi cũng nên làm việc!" Nạp Lan Tĩnh cùng nam tử kia song song mà đứng, nhìn mặt hồ yên bình, ngược lại trên mặt có mấy phần nụ cười, nam tử nô bộ kia tay cầm mái chèo, nhưng trong lòng thì rất tức giận, trong mắt hắn chủ tử của hắn thân phận cao quý, những người này dựa dẫm vào người có quyền thế cố ý nhận cái gì huynh trưởng, vậy thì cũng được, mọi người du hồ, tại sao để cho hắn một người ở chỗ này chèo thuyền!

"Chúng ta?" Thu Nguyệt nhìn người nọ hung thần ác sát chỉ mình cùng Lưu Thúy, trong lòng càng bực mình, nhìn dáng vẻ nam tử kia, nghĩ đến cũng chỉ là thương nhân cấp thấp của Sở quốc tới Đại Dung hành thương, có thể cùng thuyền với Nạp Lan Tĩnh đã là vinh hạnh của bọn hắn, nếu như họ xứng đáng để cho mình cầm chèo vì bọn họ, Lưu Thúy không muốn gây chuyện, nàng vốn nhớ tới, nhưng bị Thu Nguyệt cường ngạnh cản lại!

"Làm càn, ngươi càng ngày càng không có quy củ, chuyện cầm chèo này, đương nhiên là đại ca nên làm!" Người nọ không khỏi trừng mắt liếc đầy tớ, hướng về phía Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nói xong liền từ trên thuyền nhặt lên một cây mái chèo khác!

Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nhưng cũng không lên tiếng, Thu Nguyệt họ thích quậy liền để họ quậy, tới cũng vẫn nên náo nhiệt một chút!

"Chủ tử, ngươi làm sao có thể làm công việc ti tiện này!" Mặt tôi tớ kia càng thêm tối, nhìn nam tử thế nhưng thật sự cầm lên, trong lòng hắn tức giận vô cùng, trên tay cũng không khỏi dùng lực, đoạt lại mái chèo từ trong tay của nam tử, có lẽ bởi vì hơi sức có chút lớn, thân thể nam tử có chút lay động, giống như không có đứng vững!

Mắt Thu Nguyệt hơi nhíu lại, cũng nhìn đúng thời cơ, chợt đá một cước hướng về phía nam tử, nam tử hình như không có phòng bị, thân thể thẳng tắp rơi vào trong nước! Nhìn dáng vẻ nhếch nhác này, ngược lại có mấy phần buồn cười!

"Chủ tử!" Tôi tớ kia quýnh lên, cũng không kịp quát mắng Thu Nguyệt vô lễ, vội vàng nhảy xuống, cứu nam tử lên!

"Ngược lại các ngươi vui vẻ!" Nạp Lan Tĩnh trợn mắt nhìn Thu Nguyệt một cái, thế nhưng khó được nàng vui vẻ, nên cũng không nói gì, từ bên dưới vách núi trở về, ngược lại rất lâu không có nhìn thấy qua Thu Nguyệt vui vẻ như vậy, suy cho cùng cũng bởi vì Kiếm Thiếu Huyền, hôm nay Nạp Lan Tĩnh cũng không có răn dạy nhiều, chỉ khẩn trương nhìn năm tử kia một chút xem có mạnh khỏe không!

"Không sao, chỉ cần nhị đệ vui mừng là được!" Nam tử kia nhìn Nạp Lan Tĩnh đích thân tới, vốn nằm ở trên thuyền, vội vàng ngồi dậy, chẳng biết tại sao nhìn giữa hai lông mày Nạp Lan Tĩnh này nhàn nhạt ưu sầu, hắn liền không nhịn được nghĩ biện pháp trêu chọc khiến Nạp Lan Tĩnh vui vẻ!

Mặt của Nạp Lan Tĩnh vào giờ khắc này chợt trầm xuống, công phu của nam tử này nếu không ém, một cước vừa rồi của Thu Nguyệt, tất nhiên hắn có thể tránh thoát, như thế hắn cố ý để cho mình rơi vào trong hồ, trong lúc nhất thời, trong lòng Nạp Lan Tĩnh lại phiền não vô cùng, vốn nam tử này cũng không có nhìn ra ngu ngơ như vậy!

"Ta đột nhiên nhớ ra, trong phủ còn có chút chuyện chưa có xử lý, muốn đi về trước!" Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt mở miệng, làm bộ đứng phắt dậy, Thu Nguyệt thấy, vội vàng cầm mái chèo, đưa thuyền lại gần bờ!

"Như thế, nhị đệ liền đi về trước đi!" Người nọ nhanh chóng gật đầu một cái, không có mở miệng ngăn cản, thế nhưng ngược lại nhìn bóng lưng Nạp Lan Tĩnh có chút ngây ngô, nhưng trong lòng thì không hiểu, chẳng biết tại sao Nạp Lan Tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt!

Nạp Lan Tĩnh rời đi cũng không quay đầu lại, chờ trở lại Vương phủ, cũng đã đến giờ lên đèn, Thu Nguyệt trước hầu hạ Nạp Lan Tĩnh thay nữ trang!"Lưu Thúy tỷ tỷ Vương phi nương nương trở lại rồi, công công ở trong cung đợi đã lâu?" Bên ngoài liền truyền đến tiếng tỳ nữ! Nạp Lan khoát tay áo, để Thu Nguyệt mang công công kia vào là được!

Lúc công công này đi vào, liền nhìn Nạp Lan Tĩnh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hắn nhanh chóng cúi đầu, nhưng trong lòng thì biết được, người Vương phi này cũng không phải dễ chọc, trên mặt lại không dám lộ ra nửa phần dáng vẻ không cung kính!"Gặp qua Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế!" Thái giám quy củ quỳ lạy trên mặt đất được!

"Công công miễn lễ!" Nạp Lan Tĩnh vẫy tay vở đỡ, để cho người bưng trà cho công công này, "Công công cực khổ, không biết hôm nay công công tới có chuyện gì?"

"Bẩm Vương phi nương nương, trong quân báo lại, quân ta đại bại, quân địch một đường truy kích, đã tấn công liên tiếp hạ năm tòa thành trì, Vương Gia cố ý mệnh nô tài xin Vương phi nương nương vào cung thương thảo kế sách đẩy lùi quân địch!" Công công này cung kính đáp, cho dù đã ban thưởng ngồi, nhưng vẫn đứng, chỉ sợ có nơi nào không ổn, chọc giận vị Vương phi này!

"Cái gì?" Nạp Lan Tĩnh cả kinh, người đi bình loạn lần này, chính là người Nạp Lan Hiên tự mình chọn lựa, dĩ nhiên lương tướng trong quân, vậy mà liên tiếp nếm mùi thất bại, hơn nữa còn đánh mất năm tòa thành trì mới bẩm báo triều đình, chuyện này nếu như không phải có người cố ý để trễ quân cơ, sợ là tổn thất nghiêm trọng!

"Thu Nguyệt đi chuẩn bị xe ngựa, lập tức theo công công vào cung!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh ngưng tụ, lập tức phân phó xuống, quân cơ quan trọng như vậy, nàng vốn không nên đi tham dự, nhưng rốt cuộc binh phù này là lấy đi từ trên tay nàng, nói cách khác, quân đội này là của Nạp Lan Tĩnh, hôm nay xảy ra biến cố, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh có quyền biết được!

"Tiểu thư, nên dùng đồ ăn trước?" Thu Nguyệt mắt thấy sắc trời đã tối, không khỏi lên tiếng hỏi, lúc này trong quân có chuyện lớn xảy ra, nếu như thương thảo, trong lúc nhất thời cũng khó mà tìm được đối sách hoàn hảo, lúc này Nạp Lan Tĩnh vào cung, đừng nói dùng bữa, sợ là cả đêm đều không thể ngủ đi!

"Không cần, ở trên xe ngựa chuẩn bị một ít bánh ngọt là được!" Nạp Lan Tĩnh lắc đầu một cái, nàng cũng không phải sợ cái gì, nhưng cuối cùng không thể để cho Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy đi theo mình cũng chịu khổ, dứt khoát chuẩn bị nhiều chút, nếu như đói bụng, dùng để lót dạ là được!

Trong kinh thành, nhóm người bán hàng rong không ngừng thét to, tiếng nói tiếng cười cũng không khác thường ngày, hoàn toàn không biết trong quân xảy ra chuyện lớn như vậy, xe ngựa ở trên đường bay nhanh, đụng ngã mấy cửa hàng nhỏ, Nạp Lan Tĩnh cũng không có sai người đi xuống chỉnh đốn, cau mày, tới cùng trong lòng có chút phiền muộn đấy!

Rất nhanh đã đến bên ngoài cửa cung, Nạp Lan Tĩnh vào cung trực tiếp bị mang vào Dưỡng Tâm điện, trong Dưỡng Tâm điện người cũng không ít, Tương Bình vương cùng Thái hoàng Thái hậu ngồi ở chủ vị, phía dưới theo thứ tự là Hữu Tướng, cùng Thượng thư các bộ, chỉ là Binh bộ Thượng thư Nhiếp Các mới vừa bị xử trảm, tạm thời chưa có người tiếp quản chức vị!

Mọi người làm lễ lẫn nhau, Nạp Lan Tĩnh ngồi ở dưới tay Thái hoàng Thái hậu, cũng không tiện nhiều lời, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt ở chiến lược đồ trước mặt Tương Bình vương, từng người một sắc mặt đều nghiêm túc, đều suy nghĩ nên đẩy lùi quân địch như thế nào, ngược lại Nạp Lan Tĩnh đối với binh pháp này không nghiên cứu cẩn thận, chỉ mơ hồ thấy quân địch đã chiếm hết tiên cơ, hơn nữa thành trì chiếm lĩnh được đều dễ thủ khó công, mà lại lấy buôn bán làm chủ đạo, mơ hồ có loại khí thế muốn nắm thương nghiệp của Đại Dung trong tay !

Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, chỉ tiếc nàng nhìn ra vấn đề, nhưng thủy chung không nghĩ ra nên láy lại thành trì như thế nào, mà bây giờ, nếu như công kích âm thầm, nhưng làm sao có thể đi qua những người kiểm tra ở cửa khẩu, cho dù là xé chẵn ra lẻ lặng lẽ lẻn vào, nhưng mấy…thành trì khác cũng có thể bằng tốc độ nhanh nhất cung cấp binh lực cho cái thành trì này, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp tốt nào!

"Hôm nay trăm vạn tinh binh đã hao tổn hơn phân nửa, tướng lãnh trong triều cũng đều đã lớn tuổi, không nên mang binh xuất chinh nữa, hôm nay địa thế hiểm ác, tìm không được sách lược vẹn toàn, nhưng hiện tại triều đình nếu không phái người đi trước, lòng binh đại loạn, như vậy không chiến mà bại, thần bất tài, nguyện ý đi trước, vì nước phân ưu!" Nạp Lan Hiên không khỏi đứng lên, hôm nay tình thế này trong lòng bất kỳ ai đều hiểu, hoàn toàn sẽ không có cái sách lược vẹn toàn nào, sách lược chân chính, sợ chỉ có thể đến chiến trường mới có thể nghĩ ra!

Nạp Lan Tĩnh không khỏi trừng mắt lên, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần lo lắng, hôm nay chiến sự hiểm ác, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào bảo đảm trận chiến tranh này nhất định sẽ thắng, nếu như Nạp Lan Hiên xảy ra chuyện gì, Chí nhi nhỏ như vậy, nên làm thế nào cho phải, Nạp Lan Tĩnh há miệng, nhưng lời khuyên đến miệng cũng không nói ra, quốc gia hưng vong, tồn vong Đại Dung, Nạp Lan Hiên có trách nhiệm dâng ra lực lượng của mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.